
Tác giả: Mộc Phạn
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1341044
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1044 lượt.
ông ty không có việc gì quan trọng nên Utah mới ra ngoài. Rốt cuộc thì Lâm Tự đã đi đâu?
Utah do dự cân nhắc thấy độ nghiêm trọng của sự việc, thấy vẫn nên đợi Lâm Tự về rồi nói. Tận mắt chứng kiến Lạc Trần ngất xỉu, Utah cũng thấy rất lo lắng. Thế là anh lập tức chạy thẳng tới phòng viện trưởng, lấy hồ sơ kiểm tra của Lạc Trần hôm nay đưa cho các chuyên gia xem. Kết luận là cô ấy cũng không mắc bệnh gì trầm trọng, chỉ gặp chút rắc rối nhỏ, chịu khó nghỉ ngơi an dưỡng vài hôm là ổn, sức khoẻ cơ bản là tốt, việc hôm nay cô bị ngất nguyên nhân là do cơ thể suy nhược, mệt mỏi và bị kích động tinh thần. Được mấy chuyên gia Đông y, tây y ra sức đảm bảo, Utah mới cảm thấy an tâm hơn.
Utah lái xe ra khỏi bệnh viện, lái xe đi khắp nơi tìm kiếm vận may, hy vọng có thể vô tình tìm thấy Lâm Tự ở quán bar quen hoặc nơi nào khác. Lang thang hai tiếng đồng hồ, gần đến giờ cơm tối thì anh tìm thấy Lâm Tự thật. Utah phát hiện ra xe của Lâm Tự đỗ trước một câu lạc bộ mà họ thường lui tới, liền vội vàng đỗ xe vào bãi, xông vào trong tìm Lâm Tự.
Khi đứng trước mặt Lâm Tự, bất giác Utah cảm thấy có chút thất vọng về anh trai mình. Lâm Tự đang uống rượu với Hứa Quán Hoàn, đã ở trong tình trạng ngà ngà say. Hai người bọn họ uống rượu rất thoải mái, chẳng có vẻ gì là khách sáo cả, chỉ cạch cốc một cái sau đó tự cạn ly của mình. Trước mặt mỗi người đều bày đầy các ly thuỷ tinh đựng rượu, nhưng một nửa trong số đó đã rỗng không.
Utah cho rằng Lâm Tự không muốn đi cùng mình là do muốn ở đây với Hứa Quán Hoàn, liền đưa tay lên đẩy ngã Lâm Tự: “Anh, em chỉ nói với anh một lần thôi. Chị dâu ốm rồi, nếu vẫn còn quan tâm tới chị ấy thì hãy đi với em. Nếu không thì hãy tiếp tục ở đây uống rượu với cô ta… coi như em nhiều chuyện! Sau này, việc của anh, em sẽ không quan tâm nữa!”.
Lâm Tự vẫn chưa nghe rõ: “Cậu nói ai ốm?”
Utah không thèm để ý tới Lâm Tự, quay người bỏ đi. Xem ra lần này sự lo lắng của anh là thừa rồi, Lâm Tự và Hứa Quán Hoàn đang uống rượu rất vui vẻ, sung sướng vô cùng kia mà.
Hứa Quán Hoàn lại đột nhiên đưa tay ra kéo Utah lại, sau đó nói với Lâm Tự: “Nếu tôi nghe không nhầm thì là: Lăng Lạc Trần ốm rồi?”
Lâm Tự nghe thấy thế, lập tức đứng bật dậy, mặc dù hơi rượu vẫn còn ảnh hường khiến anh ngã nghiêng không vững, “Cô ấy làm sao?”.
Utah bĩu môi: “Vào viện rồi, nếu muốn biết thì đi theo em”. Sau đó, anh đắc ý nhìn Hứa Quán Hoàn. Cướp lại được Lâm Tự từ tay cô, việc này đối với anh thật sự rất thú vị, mặc dù anh phải thừa nhận mình hơi trẻ con.
Hứa Quán Hoàn đi đến, đỡ Lâm Tự: “Đi nào, tôi đưa anh đi xem sao.”
Utah đứng chắn ở cửa, không suy nghĩ gì liền nói với giọng gay gắt: “Cô làm thế này không phải có chút vội vã sao?”.
Hứa Quán Hoàn nghe thấy thế, lập tức buông tay: “Nếu tự anh có thể giải quyết được thì xin mời.”
Utah nhìn Lâm Tự đang cố gằng điều khiển tứ chi không còn nghe theo lệnh của mình nữa, trong lòng cảm thấy thật mất mặt. Nhưng cũng không thể trách Lâm Tự, anh ấy đâu có biết Hứa Quán Hoàn đã miễn nhiễm với rượu, uống rượu như uống nước lọc, không ai uống lại được với cô ta. Đã nhiều năm nay anh chưa từng thấy bộ dạng say sưa của Lâm Tự, giờ thì đã được chứng kiến rồi.
Utah nhìn đồng hồ, bước đến đỡ Lâm Tự dậy: “Nhanh tay một chút, thưa Hứa đại tiểu thư thích giúp đỡ người khác. Bất cứ lúc nào cô cũng không quên tự cao tự đại nhỉ?”
Hứa Quán Hoàn cũng lập tứ phản pháo: “Làm sao bằng kẻ lúc nào cũng thích khoác lác như anh?”.
“Tôi khoác lác khi nào?”
Hứa Quán Hoàn cười nhạt, “Có cần tôi phải nói rõ ra không, vị công tử lúc nào cũng nhận mình là kẻ phong lưu?”.
Utah đưa tay ra ngăn cô lại: “Được, coi như cô lợi hại, lão đây xin thừa nhận”.
Hứa Quán Hoàn “Hừ” một tiếng.
Hai người mặc dù cãi qua cãi lại nhưng cũng nhanh nhẹn đỡ Lâm Tự ra ngoài.
Lên xe được một lúc, Lâm Tự đã tỉnh táo hơn, “Lạc Trần làm sao?”
Utah cố ý nói: “Ngất xỉu ở bệnh viện. Đợi anh nhớ đến mà quan tâm thì có khi chị ấy đã chết lâu rồi”.
Lâm Tự cau mày, “Lái nhanh lên.”Anh không muốn hỏi Utah thêm nữa, cứ gặp thẳng Lạc Trần chẳng phải sẽ biết ngay có chuyện gì sao.
Utah biết Lạc Trần không sao, liền lải nhải nói tiếp: “Phóng nhanh như chớp chắc là được nhỉ, tiếc là chúng ta không thể đi với tốc độ đó”, còn không quên khích Lâm Tự một câu, “Có nhanh đền đâu cũng không nhanh bằng việc kết hôn của anh, còn nhanh hơn cả tàu lượn siêu tốc.”
Lâm Tự giơ tay kéo Utah: “Cậu đi ra, để anh lái.”
Utah vội vàng đạp phanh xe, “Anh đừng có làm bừa, anh uống nhiều như thế mà còn đòi lái xe, nếu anh lo lắng cho chị dâu thì hãy ngoan ngoãn mà ngồi đợi đi.” Thấy Lâm Tự ngồi xuống, Utah mới tăng tốc cho xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Nhưng bọn họ vẫn không gặp được Lạc Trần. Mặc dù lúc Utah rời đi đã dặn dò không được cho Lạc Trần xuất viện nhưng làm sao anh ngờ được Lạc Trần không làm bất cứ thủ tục nào mà cứ thế bỏ về. Vì vậy, khi Lâm Tự xông vào thì căn phòng đã trống rỗng.
Lâm Tự mặc kệ Utah đứng bên cạnh hết gọi người này lại quát người kia, lấy điện thoại ra gọi Lạc Trần nh