
Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau
Tác giả: Mộc Phạn
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1341048
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1048 lượt.
guyên chỗ anh có thể tìm thấy em thôi, anh nghĩ chắc em cũng không muốn thế”.
Quay xuống tầng dưới, việc đầu tiên Lạc Trần làm là đi tìm cái hộp di động kia, mở máy ra. Lạc Trần chưa bao giờ dùng điện thoại di động, vì thế cô rất nghiêm túc đọc kỹ hướng dẫn sử dụng. Trong máy đã lưu số điện thoại của Lâm Tự, số ở văn phòng và cả ở nhà, Lạc Trần lưu số của Lạc Sa vào, sau đó bấm máy gọi đi để ghi lại số của chính mình.
Đã gần mười giờ rồi, Lạc Sa vẫn ở trong phòng đồ chơi không chịu ra, Lạc Trần đi vào kéo cậu ra khỏi đó. Ngày mai còn phải đi học, hai chị em nên về sớm nghỉ ngơi. Lạc Trần thấy thế này thật sự không ổn, nếu không có ai quản em cô, lại ở chỗ đầy những thứ mới mẻ hấp dẫn thế này thì ngày nào nó cũng mải chơi mà không học hành gì mất. Xem ra cần phải tìm một người đáng tin cậy để chăm sóc cho Lạc Sa.
Mua sắm đồ đạc, thu dọn nhà cửa, thậm chí đến việc học cũng phải cố gắng tìm thời gian rảnh mới đi được, Lạc Trần bận không ngơi tay.
Một ngày trước khi hôn lễ diễn ra, Lâm Tự cho người tới đón Lạc Trần đi đăng ký kết hôn. Thủ tục rất đơn giản, chỉ cần ký tên, lấy dấu vân tay, chụp ảnh chung, sau đó giấy đăng ký được in ra ngay. Giấy đăng ký có bìa da màu đỏ tươi, rất mỏng, nhưng lại rất nặng. Lạc Trần cầm trên tay, trong lòng không có chút cảm giác vui sướng hạnh phúc nào.
Tối hôm đó, Lạc Trần và Lạc Sa chuyển đến nhà mới. Sáng hôm sau, Lạc Trần lên trên tìm Lâm Tự. Cô đứng trước cửa phòng tìm một lúc mà vẫn không thấy chuông cửa. Tối qua Lâm Tự nhấn chuông bằng cách nào nhỉ? Cô còn đang suy nghĩ thì cửa đã mở. Lâm Tự cầm tay cô, thiết lập quyền mở cửa vào hệ thống cho cô, sau đó nói mật mã chính là sáu số cuối trong dãy số điện thoại của cô. Thực tế, dãy số này là ngày tháng năm sinh của mẹ Lâm Tự, đây là dãy số mà anh sẽ không bao giờ quên.
Hai người ăn sáng đơn giản rồi Lâm Tự lái xe đưa cô đến khu biệt thự. Thảm đỏ được trải ngay từ cổng biệt thự, đèn lồng đỏ treo đầy, thậm chí đến cả cây bên đường cũng được quấn những dải lụa đỏ. Khi Lạc Trần mặc thử lễ phục, cô nghĩ may mà suy nghĩ của họ cũng khá hiện đại, ít nhất cũng không bắt cô phải mặc đồ cưới kiểu truyền thống. Nếu tổ chức hôn lễ theo kiểu truyền thống thì chắc chắn sẽ vô cùng phức tạp rườm ra. Nhìn cách trang hoàng nơi nơi đều là màu đỏ rực rỡ này thật sự rất có không khí náo nhiệt của hôn lễ.
Trong phòng chính lại trang trí khác với phong cách bên ngoài. Đèn treo trên trần đã được thay, Lạc Trần nhớ rằng cô rất thích chiếc đèn bằng thủy tinh mà lần trước thấy, giờ đã được thay thế bằng một cái màu vàng, lại càng thể hiện sự trang nhã lịch sự. Ghế sofa cũng đã đổi bộ mới, phía trên thành ghế thêu cặp long phượng đang quấn quýt bằng chỉ màu vàng kim. Thảm trải dưới sàn thêu một bầy rồng, màu sắc của hai con rồng chính giữa cũng là màu vàng rực rỡ, hòa với ánh sáng của chiếc đèn trần, nhìn rất tráng lệ lộng lẫy.
Điều kỳ lạ là tuy màu sắc vô cùng sặc sỡ nhưng Lạc Trần nhìn lại không thấy khó chịu, ngược lại còn thấy rất có khí thế.
Từ Man Chi và Lâm Đoan Tử sớm đã ở đó đợi cô, lại một lần chăm sóc sắc đẹp, trang điểm làm tóc, lần này còn kỹ lưỡng và tỉ mỉ hơn lần trước rất nhiều. Khi cô hoàn thành xong mọi thứ thì đã là buổi chiều. Cả khoảng thời gian dài như thế, Lạc Trần lại mới chỉ ăn có ít đồ điểm tâm nên cảm thấy đói vô cùng, có điều đã mặc thế này thì cũng không thể chạy đi khắp nơi tìm đồ ăn được. Bên cạnh cô không có ai, cũng chẳng biết hôn lễ sẽ bắt đầu vào lúc nào, Lạc Sa giờ ra sao.
Đang buồn phiền thì Từ Man Chi đi vào. Bà chẳng hề tỏ ra không vừa lòng với việc Lạc Trần kiên quyết đòi giữ bằng được Lạc Sa, cũng không nhắc lại chuyện đó nữa, vẫn giữ thái độ thân thiết với Lạc Trần.
“Dì ơi, con thấy hơi đói”.
Lạc Trần không biết nên xưng hô với bà như thế nào, đành chọn cách gọi cô cảm thấy có vẻ thích hợp nhất, cách xưng hô này vô tình lại giống hệt với cách mà Lâm Tự vẫn gọi Từ Man Chi.
Ở đây, quản gia và người giúp việc đều gọi Từ Man Chi là bà chủ, giờ Lâm Tự sắp lấy Lạc Trần, bà đã dặn dò mọi người phải gọi Lạc Trần là cô chủ, xưng hô không được đảo lộn phép tắc.
“Uống chút sữa đi, cô gắng thêm tý nữa”. Từ Man Chi ấn một chiếc nút nhỏ ở bên cạnh, rất nhanh đã có người giúp việc đi vào chờ sai bảo, “Sau này cần gì thì cứ nhấn nút này để gọi người”.
“Tối nay hai con phải ở lại đây. Phòng của Lâm Tự đã được trang trí lại rồi”.
“Có thể nhờ trợ lý Vương đến xem Lạc Sa thế nào không ạ?”. Lạc Trần vốn cũng ngại khi sai khiến nhờ vả người khác, nhưng Lạc Sa mới chỉ gặp Từ Mạn Chi và Vương Dịch Thu, đành phải làm phiền Vương Dịch Thu vậy.
“Vừa rồi ta đã cho người đi đón nó về đây. Hình như tốt qua thức chơi rất muộn, lúc nãy vẫn đang ngủ. Vừa rồi nó gọi điện nói muốn nhìn thấy con mặc trang phục cô dâu đấy. Tối nay Lạc Sa cũng sẽ ở lại đây”.
Lạc Trần phát hiện mỗi khi nhắc đến Lạc Sa, Từ Man Chi thường nói nhiều hơn bình thường, có thể thấy bà thật lòng quan tâm tới Lạc Sa. Lạc Trần bỗng nảy ra một ý nghĩ, “Con muốn tìm một người chăm sóc cho Lạc Sa sau khi con dọn đến ở cùng Lâ