Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trần Thế

Trần Thế

Tác giả: Mộc Phạn

Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015

Lượt xem: 1341046

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1046 lượt.

m Tự, dì có biết người nào phù hợp không?”.
Từ Man Chi gật đầu, “Việc này con cứ yên tâm giao cho ta”.
Khi hôn lễ của hai người chính thức bắt đầu đã là tám giờ tối. Lạc Trần vì đói mà mệt mỏi vô cùng, ngược lại hoàn toàn với Lâm Tự bên cạnh, thần sắc hết sức tươi vui. Lâm Tự mặc một bộ vest màu kem, áo sơ mi bên trong màu đồng thêu những sợi chỉ vàng, vừa nhìn cũng biết là do Lâm Đoan Tử thiết kế. Lạc Trần luôn cảm thấy Lâm Tự hợp với những màu tối hơn, không ngờ bộ quần áo màu kem khoác lên người anh lại khiến vẻ lạnh lùng cứng nhắc vốn có trở nên dịu dàng ấm áp.
Lạc Trần dừng một chút ở đầu cầu thang, khoác tay Lâm Tự rồi hai người từ từ đi xuống dưới.
Đối với Lâm Tự, vẻ đẹp của Lạc Trần hôm nay không hề khiến anh kinh ngạc. Anh đã sớm nhìn ra nét đẹp của cô, lớp trang điểm phù hợp chỉ giúp làm nổi bật lên khí chất của cô mà thôi. Lâm Đoan Tử còn tâng bốc bên tai anh, Lạc Trần chỉ cần đánh bóng một chút là sẽ tỏa sáng lấp lánh ngay. Nhưng đối với Lâm Tự, nhan sắc là thứ yếu, bề ngoài chỉ là phù phiếm, người tốt mới là thực tế, còn thế nào là tốt, thì còn phải tùy quan điểm của mỗi người, không thể vơ đũa cả nắm được.
Nhưng anh không biết, Lạc Trần hiện giờ chẳng tốt một chút nào, cô đói sắp xỉu đến nơi rồi, chân bước cũng không vững. Lạc Trần có thói quen ăn uống rất tốt, lúc nào cũng đúng giờ đúng bữa, không bao giờ ăn vặt, đột nhiên cả ngày không ăn gì, làm sao cô có thể chịu được? Lâm Tự nhận thấy sắc mặt của Lạc Trần không tốt lắm, liền vỗ về mu bàn tay đang khoác trên tay anh, nói nhỏ: “Cười đi”.
Lạc Trần rất nghe lời, lập tức cười ngay, vô cùng tự nhiên, dường như niềm vui sướng đó chứa chan trong lòng, tràn cả ra ngoài. Chỉ mình cô biết, duy trì nụ cười này phải cô gắng biết bao nhiêu.
Lâm Tự đưa cô đi xuống dưới cầu thang, phòng khách rộng lớn như thế mà giờ đã chật khách khứa. Lạc Trần tưởng rằng tổ chức ở nhà thì sẽ không có nhiều người tham gia. Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Tự, miệng anh lúc này cũng đang mỉm cười nhẹ. Có lẽ hình ảnh hai người lúc này, trong con mắt người khác chính là một đôi uyên ương đang ngập tràn hạnh phúc, hoàn toàn không hay, thứ hạnh phúc đó cũng trong vắt như ánh trăng, xa vời vợi, chỉ hai người mới hiểu rõ.






Ai Cũng Có Thứ Mình Muốn
Lâm Tự yêu cầu làm mọi thứ đơn giản, nhưng cũng chỉ có thể giảm bớt được trình tự của nghi lễ, những bước chính vẫn không lược bớt được.
Khách mời ngoài họ hàng thân thích của gia đình họ Lâm ra, còn có các trưởng bối của gia tộc Lâm Thị đều tập hợp đầy đủ.
Lâm Tự là người chèo chống con thuyền nhà họ Lâm trong tương lai, ngoài địa vị của anh trong họ tộc, chỉ tính riêng những lợi nhuận mà anh mang lại cũng không ai có thể xem thường được rồi. Vì vậy, hôn lễ của anh là việc đại sự quan trọng số một của gia tộc, những người nhận được thiếp mời dù đang ở đâu cũng đều nhanh chóng trở về.
Không mời nhiều người ngoài, vừa là tác phong khiêm nhường từ trước tới nay của Lâm Thị, vừa là vì ý muốn của Lâm Tự. Anh cho rằng anh lấy ai là việc riêng của anh, không cần phải quá phô trương, cũng không muốn gây chú ý đến mức người người đều biết. Nhưng cho dù là thế, vẫn có vài nhà báo đánh hơi thấy mà đến, lảng vảng bên ngoài nhà thờ tổ.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên ngay bên tai cô, “Cô cứ cười một chút, không cần phải ghi nhớ, chẳng biết có cơ hội gặp lại không mà!”. Lạc Trần nghiêng đầu nhìn, là Utah.
“Mợ, cháu đưa chị dâu đi ăn chút gì nhé!”. Utah nói rồi kéo Lạc Trần đi.
“Tôi là Utah, cũng gặp nhau vài lần rồi, giờ chính thức làm quen. Không ngờ cô lại thật sự trở thành chị dâu của tôi, chị dâu là trưởng bối rồi, sau này mong chị quan tâm!”. Anh ta miệng nói liên hồi mà chân vẫn không ngừng bước.
Utah rất láu cá, anh ta biết trước đây mình và Lạc Trần gặp nhau trong hoàn cảnh không mấy vui vẻ, nhưng thêm một người bạn còn hơn thêm một kẻ thù, thêm một trưởng bối nữa thương yêu chả phải tốt hơn sao, vì thế anh ta không hề ngần ngại tỏ ý quan tâm, chăm sóc, có ý muốn lôi kéo cô về phía mình.
Vì nơi đến là quầy bày đồ ăn nên Lạc Trần đương nhiên cực kì phối hợp. Nhưng còn chưa kịp tới nơi thì Lạc Trần đã bị một đám con gái vậy lại, mồm năm miệng mười tíu tít hỏi cô những câu hỏi đại loại như cô bao nhiêu tuổi, làm sao quen được Lâm Tự, khi hai người ở bên nhau Lâm Tự có lãng mạn không, cầu hôn thế nào…
Mặc dù cơ mặt đã cứng ngắc, Lạc Trần vẫn rất có trách nhiệm khoác lên vẻ mặt tươi cười, có điều cô vẫn không biết phải trả lời những câu hỏi đó thế nào. Cũng may Utah đứng bên cạnh lớn tiếng kêu: “Đi đi, đi đi, nghe ngóng thăm dò gì chứ, muốn biết thì đi mà hỏi Lâm Tự ấy”.
Mấy cô gái ồn ào đó nhanh chóng tản ra. Từ việc này Lạc Trần mới biết uy lực của Lâm Tự rất lớn. Lúc đi, bọ họ đều cảm thấy không cam tâm, lấy tay đánh lên người Utah.
Utah cũng không giận, một tay bảo vệ Lạc Trần, tay còn lại đưa ra đỡ đạn, phát ra những tiếng “Ai da, ai da” không ngớt.
Lạc Trần nhìn anh ta, thấy người này rất kỳ lạ, trước kia