Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trăng Lạnh Như Sương

Trăng Lạnh Như Sương

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341176

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1176 lượt.

CÂY NGỌC CÀNH QUỲNH DẤY MÀN SƯƠNG
Chập chờn đến canh bốn, Như Sương đột nhiên tỉnh giấc. Ngoài kia, âm thanh ào ào nho nhỏ thi thoảng lại nổi lên, nhìn trên khung cửa sổ nhuốm màu trắng, thì ra là tuyết đã rơi.
Da bàn chân Như Sương đã bị nứt nẻ, vừa đau lại vừa ngứa, nàng nhịn không được gãi nhè nhẹ trong chăn. A hoàn nằm bên nàng cũng chợt tỉnh dậy, tuy đang mơ màng vẫn gọi một tiếng” Tiểu thư” rồi ôm lấy chân nàng ủ trong ngực.
“ Để em giúp người sưởi ấm.”
Trong lòng nàng chua xót nhớ lại những ngày xưa, vú nuôi của nàng cũng thường dùng cách như vậy giúp bản thân làm ấm chân, mà nay bạch cốt của bà vú đã sớm hóa thành tro bồi hoàng thổ dưới chân núi Tây Lâm, chỉ còn lại mỗi Tiểu Hoàn cùng bản thân nương tựa lẫn nhau mà sống.
” Sương nhi . . . con . . . phải chăm sóc Duẫn nhi cho tốt…”
Duẫn nhi là em trai nhỏ tuổi nhất của nàng, năm nay tính cả tuổi mụ cũng chỉ đến mười ba, trước khi có chiếu dụ nam đinh trên mười bốn phải xử trảm, dưới mười bốn phải đi đày ải ba nghìn dặm ấy, Mộ Duẫn từ tuổi ấu đã tập cung mã, tám tuổi cùng cha xuất chinh, lớn lên nơi quân doanh, tuy rằng còn thiếu niên song tính tình cương nghị, vô luận thế nào cũng không tham sống sợ chết, quyết cùng cha anh đồng sinh cộng tử, thế nhưng cuối cùng nơi nhà lao vẫn là bị Mộ đại nhân một bạt tai mắng là “Đồ bất hiếu”.
Mà Duẫn nhi khi nghe cha quát một tiếng ấy, nhất thời hiểu ra, trong nhà nam đinh dưới mười bốn tuổi chỉ còn một người là mình, nếu mình chết đi, chả nhẽ để Mộ gia từ đây tuyệt hậu? Một câu “Bất hiếu” của cha già, tựa như băng tuyết ngày tam cửu(khoảng ngày 17 tháng 1)[1'> giáng xuống lưng, cậu trừng to đôi mắt đỏ au, vội vã quỳ xuống bên chân cha, “cốp, cốp, cốp” dập đầu ba cái, đứng lên chỉ nói bốn chữ:
“Nhi tử tuân mệnh!”
Thân là kẻ chinh chiến, đã từng suất lĩnh mười vạn đại quân một tay san bằng vùng núi Định Lan một Mộ đại tướng quân, nhìn thấy ấu tử như thế, cuối cùng cũng nhịn không được dòng lệ chảy dài trên khuôn mặt già nua.
Đó là lần đầu tiên Như Sương thấy cha rơi nước mắt… và cũng là lần cuối. Cha khóc, mẹ tự nhiên cũng khóc… mà nàng càng khóc đến thương tâm…
Lại kể chuyện về sau, nữ nhân trong nhà, người thì tự tử, người bị đem bán quan, mà nàng cùng tiểu nha hoàn cũng thoát không nổi đến nơi đây làm kiếp nô tì…
Một giọt nước mắt thật lớn, lặng lẽ chảy xuống trên khuôn mặt nàng, giọt ấy lạnh như băng, cứ từng chút từng chút một chảy ngược vào trong tim nàng… Lạnh đến như thế… Sẽ không bao giờ có thể tìm lại được một tia ấm áp… Nàng cuộn tròn tấm thân, mơ mơ màng màng lại đi vào giấc ngủ…
Ngày hôm sau thì tuyết ngừng rơi. Đây là đợt tuyết đầu năm, đình đài lầu gác đều như được đặt trong một bồn thủy tinh trong suốt, lấp lánh lung linh, thế nhưng nàng còn tâm tình nào đi thưởng thức? Ăn qua một chén cháo trắng, lại phải làm việc. Tiểu Hoàn mặc một bộ quần áo cũ nát, trông lại càng có vẻ so ro hơn nữa. Thật sự rất lạnh, giày đạp trong tuyết, tuyết lại tan làm cho ướt sũng, hai chân đã lạnh đến đông cứng, bàn tay cầm chổi của Như Sương cũng vì lạnh mà sưng đỏ xanh tím, nhưng nàng cũng phải cố quét. Tuyết trên mặt đất đã đóng lại thành một lớp băng mỏng, a hoàn phía trước dùng xẻng gỗ nạo, còn nàng thì vẫn dùng hết sức để quét, chỉ có thể vùi đầu chịu cực, bởi nếu trước khi hết buổi sáng này mà không quét dọn xong cả một nhóm mười hai người các nàng đều phải chịu đói.
**********
Nhờ vận hết sức để nạo tuyết, trong người đã dần dần ấm lên, tuy nhiên, tay và chân không được che phủ nên vẫn cứng đơ vì lạnh. Sau một hồi quyết liệt quét tước, thấy trước mắt con đường tuyết đã gần sạch, Như Sương thở phào một cái trong lòng.
Nàng là người ốm yếu nhất, lại thêm từ trước đến nay chưa từng phải làm công việc nặng nhọc như thế nên động tác lề mề, mỗi lần làm liên lụy đến mọi người đều khiến lòng nàng rất khổ sở.
Từ phía xa xa chợt nghe có tiếng chân truyền đến, các nàng đang nạo tuyết cùng với Đới tổng quản vừa nghe thấy vội vàng chuẩn bị nghênh đón. Cả nhóm có hơn mười người ai nấy thu dọn chổi cùng xẻng gỗ rồi theo sau lưng Đới tổng quản cung cung kính kính quỳ thành một hàng bên chân tường, đầu cúi xuống thật thấp.
Cũng không biết đợi đến bao lâu, cuối cùng thì tiếng vó ngựa giòn vang từ xa cũng ngày càng gần hơn, tựa như ngượng ngùng vì đạp thẳng vào lòng người.
Như Sương vẫn một mực cúi đầu, chỉ nghe”hự” một tiếng, bỗng một luồng gió thổi qua ngay trước mặt, rồi vó ngựa đạp trên tuyết làm vung vẩy, bắn cả vài giọt lên trán nàng, dù lạnh thấu xương nhưng chẳng dám nhấc tay lên để gạt đi. Nàng đang định gập người xuống hơn một chút, chợt nghe con ngựa hí lên một tràng dài. Vì cúi quá thấp, chỉ có thể liếc thấy bốn cái vó đang chuyển động. Con ngựa kia không rõ là ai cưỡi, nhưng cũng nhìn ra được dựa trên chiếc bàn đạp bằng kim loại sáng loáng là đôi giày da tuần lộc, áo lông chồn tía phủ xuống đến tận gót, bên ngoài là áo khoác nhung mềm mại màu mật ong ấm áp bay phất phơ trong gió đông lồng lộng.
Đột ngột, một giọng nam trầm thấp vang lên, nhừa nhựa một vẻ