XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trăng Lạnh Như Sương

Trăng Lạnh Như Sương

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341186

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1186 lượt.

, lật qua mặt kia  lại thêm bốn chữ ”Cùng người thề nguyện”.
Sống chết ngàn xa, cùng người thề nguyện, nắm tay trọn kiếp, bên nhau đến già.
Nàng xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt, vội vàng quay đi. Qua đến đầu đường ngoảnh nhìn lại, vẫn thấy chàng đứng lặng dưới ngọn đèn Bạn Hương Các, y phục trang nhã, tuấn tú như ngọc, nhìn nàng, miệng nở nụ cười. Nàng không dám nhìn nữa, chỉ vội vã bước về đằng trước, đầy trời những hạt tuyết li ti, lả tả bay xuống tới tấp. Nàng đi rất nhanh, trái tim cũng đập cực kỳ gấp gáp, khuôn mặt nóng bừng, trong lòng cũng ấm áp.
Bởi vì biết chàng sẽ đến, nhất định sẽ đến.
Ngay mùa xuân năm ấy, Lục tỷ được gả cho Tứ hoàng tử Định Thuần làm trắc phi. Mới đầu cha rất không vừa lòng, nhưng nghe nói Tứ hoàng tử tại điện Dục Thanh quỳ trọn nửa ngày, Hoàng Đế chung quy cũng đã đáp ứng, mà cha lại không thể không chấp thuận. Cho nên cả nhà đều nói, Tứ hoàng tử một lòng si mê như thế, nhất định sẽ không bạc đãi Lục tỷ.
Năm thứ hai cũng có người tới cửa cầu hôn nàng, mà nàng trốn sau tấm bình phong lén nhìn ra, chẳng phải chàng.
Mẹ cũng từng hỏi qua ý của nàng, nàng chỉ cúi đầu quay mặt vách tường không nói, đến lúc mẹ sốt ruột, mới thưa:
“Mẹ, con còn nhỏ . . .”
Mẹ biết rõ là nàng không vừa lòng, hơn nữa nàng cũng chỉ mới mười lăm, cũng thôi, sau cố tìm một lý do mà khéo léo từ chối đám hỏi kia.
Nàng rốt cuộc vẫn không thể đợi được chàng, mãi đến sau cùng, tru di tam tộc, một đêm ấy cửa nát nhà tan, nàng cũng không thể nào đợi được chàng.
Nàng chưa từng hỏi tên của chàng, nàng không biết tên chàng.
Nàng nào biết, Định Thuần.
Mà chàng, cũng chẳng biết tên nàng.
Chàng không biết, nàng là Như Sương, ánh trăng thanh thuần, khắp trời như sương.
Chàng chỉ cho rằng, ánh trăng chảy tràn trên đất, chính là lâm nguyệt.
Lục tỷ của nàng, tên tự là Lâm Nguyệt.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ xảy ra một sự hiểu lầm như vậy, để rồi đánh mất.
Nàng luôn luôn chờ, cứ ngỡ rằng sẽ đợi được chàng, cho đến tận ngày tru di tam tộc, thời điểm ở trong ngục giam, nàng vẫn từng nghĩ, không biết cuộc đời này, có hay không cơ hội gặp lại chàng.
Nàng luôn cho rằng, chàng thực sự sẽ đến, nhất định sẽ đến, bởi vì nàng hiểu, chàng thật lòng hứa hẹn, chàng sẽ đến.
. . .
Nàng cũng không biết thì ra là chàng, mà chàng lại càng không biết thì ra chính là nàng.
~ HẾT~
********************************
[1'>Thời hồng hoang: thời kỳ đất trời chưa hình thành như truyền thuyết Nữ Oa vá trời^^
[2'> “Kêu nửa ngày, chẳng hiểu sao vẫn không nghe ai trả lời, chàng bỗng nhiên nổi hứng, cầm đũa gõ vào cái đĩa, hòa thanh cùng gió tuyết ngoài cửa sổ kia . . . Đoạn ngửa mặt cười sảng khoái, một đôi con ngươi sáng ngời, dưới bóng đèn tựa như đêm thâu chưa vãn, đen thẳm sâu hút khôn lường, lấp lánh hào quang muôn ngả, tựa hồ có vật gì chợt vỡ tan . . .” (Chương 24) TT hic thì ra là anh nhớ đến ngày đầu tiên gặp chị đây mà, ký ức đẹp như thế  . . .






Hết thảy pháp hữu vi
Như giấc mộng hão huyền
Như sương hay chớp điện
Quán chiếu thế liền thôi . . .”
(Bài kệ Lục Như trong kinh Kim Cương-Phật-dịch:Đông Y Lâm)
Chàng đứng dậy hành lễ:
“Thần kính gặp Thái hậu.”
“Vương gia không cần đa lễ, mời ngồi.”
Cánh tấm mành, cũng nghe có một giọng nói dịu dàng. Chàng thân là Nhiếp chính Vương, cư cách cao quý, mà vị Thái hậu trẻ tuổi này thường ngày cũng không nhân lễ của chàng, thậm chí thái độ còn vô cùng khách sáo.
Nhóm nội quan đều lui cả ra ngoài, chàng đem toàn bộ từng việc từng việc một của buổi nghị triều hôm nay mà tấu lên, cách mành, chỉ thấp thoáng thấy nàng thân vận đồ tang trắng thuần một màu, lại không khỏi cụp mắt xuống. Bơit vì tiên đế băng hà còn chưa qua một năm, cho nên cả hoàng cung đều mang tang phục. Mà cái bóng trắng thuần kia, chẳng khác nào một đóa hoa đổ quyên bên rèm, không dính chút son phấn bụi trần, nhưng lại rực rỡ nở trong tầm mắt.
Một vài sự kiện triều chính đã tấu xong, có một khoảng lặng ngắn ngủi, nàng chợt hỏi:
“Sao hôm nay ngài đến muộn thế?”
Chàng hơi chần chừ:
“Hôm nay phải cùng mấy vị nội thần bàn bạc công trình thủy lợi . . .”
Một câu còn chưa nói xong, bỗng thấy nàng tha thướt đứng dậy, vươn cánh tay trắng nõn mà vạch tấm mành lên. Chàng không nói gì, chỉ đứng lên, im lặng lùi về sau mấy bước. Nàng chầm chậm đi tới trước mặt chàng, đột nhiên nở nụ cười xinh đẹp:
“Lệ Nhi khóc cả nửa ngày, vừa mới ngủ, ngài không muốn nhìn nó một cái sao?”
Tiểu Hoàng Đế vừa mới đầy tháng ở trong noãn các phía đông, đang say giấc trong nôi, tã lót bao bọc thế nhưng lại là loại vải bố trong dân gian, chính là do Như Sương tự  mình mệnh nội quan lặng lẽ đến hỏi mấy gia đình nghèo khó xin về, sau khi đưa vào cung thì chưng qua ba lần phơi ba lần, sau đó lại tự tay thêu một cái đường mối ghép, trông chẳng khác nào mấy thứ đồ sơ sinh rẻ tiền trong thiên hạ. Chỉ khác một điều là, bên ngoài cái tã lót dân gian ấy lại được đắp một chiếc mền gấm dệt kim tuyến hoa văn rồ