Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trăng Lạnh Như Sương

Trăng Lạnh Như Sương

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341185

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1185 lượt.

ng vàng nho nhỏ, đây là vật dụng của Hoàng Đế, trong thiên hạ nào có tôn quý được đến thế.
Ước chừng là ấm quá, khuôn mặt nhỏ nhắn của em bé đỏ bừng, chàng bất tri bất giác nở một nụ cười, vươn tay muốn kiểm tra khuôn mặt đứa bé xem thế nào, lại sợ tay mình lạnh, làm nó giật mình tỉnh giấc.
Như Sương đứng ở bên người chàng, khẽ giọng nói:
“Thật là nhẫn tâm . . . tới nông nỗi ngày hôm nay rồi, vậy mà còn không chịu lo liệu tính toán gì cho hai mẹ con ta cả.”
Bộ dạng chàng dường như là sợ hãi cả kinh, từ từ đứng dậy, nhìn nàng.
Nàng bật cười:
“Đừng nhìn ta như vậy, Ngô Chiêu Nghi ngày hôm trước hạ sinh con trai, chàng lại phái người tráo một đứa con gái sơ sinh rồi đưa ra cung, chuyện như vậy, lừa gạt kẻ khác còn được, chẳng nhẽ còn đòi giấu giếm cả ta?”
Chàn nhíu mày song có vẻ nhẫn nhịn:
“Đó là con của Tứ ca.”
“Giữ nó lại, chính là mầm họa.”
“Không được!”
Chàng chợt đột phát:
“Ta không thể!”
Giọng nói hơi to, kinh động đến thân hình sơ sinh trong nôi giật thót một cái, bỗng “oa” một tiếng khóc òa lên.
Nàng ôm lấy đứa bé, một mặt vừa vỗ về, một mặt trừng mắt nhìn chàng:
“Vì Lệ Nhi, không thể giữ lại cái mầm họa kia được.”
“Không được!”
Sắc mặt chàng đã âm u đáng sợ:
“Mộ Như Sương, nếu cô dám làm cái chuyện đó, từ đây về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt. Cô buông rèm chấp chính một ngày, ta liền không bước vào triều nửa bước.”
Như Sương cười phì, dần dần cũng dỗ đứa đứa bé ngủ lại, bấy giớ mới khẽ quở trách:
“Nhìn cái dáng vẻ của chàng kia, chẳng khác nào muốn ăn thịt người ta. Động tí là lại cứ cáu kỉnh giận giữ, thật nhẫn tâm. Chàng nếu mà quẳng gánh trách nhiệm, cả cái triều đình to như vậy, ngàn lời vạn chữ, bảo người ta một thân đàn bà con gái làm sao bây giờ? Lệ nhi vừa mới đầy tháng, thật sự chàng một chút cũng không thương nó sao?”
Cúi xuống hôn nhẹ lên mặt đứa bé, chợt nói:
“Kìa! Chàng xem, là Lệ Nhi đang cười đó.”
Quả thực đang cười, trẻ sơ snh vừa tròn tháng, ngủ mơ vô tư vô lự cười ngây ngô, tựa hồ có thể làm tan chảy toàn bộ băng tuyết trên đời, một nụ cười khiến cho lòng người ta mềm nhũn.
Như Sương nhu hòa nói:
“Ta biết chàng không đành lòng, nhưng đứa bé kia thực sự không thể giữ, có nó thì không có Lệ Nhi, mà có Lệ Nhi thì không thể có nó. Dù chúng ta chịu nhiều khổ sở nữa cũng được.”
Lời nàng nhỏ nhẹ như tiếng thì thầm:
“Lệ Nhi còn nhỏ, làm sao không thể vì nó mà lo liệu tính toán?”
Dự Thân Vương chỉ cảm thấy một nỗi phiền chán không hiểu nổi:
“Việc này ngày khác nói sau.”
Như Sương cũng chẳng thúc ép gì nữa, cười lại hỏi:
“Hôm nay dùng cơm trưa tại đây nhé? Ta kêu phòng bếp làm món, trời lạnh, bụng đói cưỡi ngựa về, trên triều hẳn còn một đống người chờ chàng thương nghị, tất lại không ăn cơm nổi, sau nữa lại đói cho đau dạ dày mà xem.”
Dự Thân Vương vốn chẳng muốn ở lại cung Từ Ninh này lâu quá:
“Thái Hậu nếu không có chuyện gì nữa, thần thỉnh cáo lui trước.”
Bèn đứng dậy dợm bước đi, nhưng nàng đã một tay ôm đứa nhỏ, một tay lại kéo ống tay áo chàng, chỉ nói:
“Lệ Nhi, con bảo hoàng thúc ở lại cùng hai mẹ con ta ăn bữa cơm đi. Ôi, rốt cuộc mệnh con sao khổ thế, cha con còn nhẫn tâm như vậy, vứt bỏ hai người chúng ta một xó thôi.”
Dự Thân Vương trông nàng điềm đạm đáng yêu, trong ánh mắt còn lấp lánh ngấn lệ, xem chừng đã sắp phát khóc thật rồi, Cuối cùng cũng không thể nào cưỡng lại nổi cái giọng nũng nịu êm ái của nàng, chỉ đành ở lại.
Lúc chàng ra khỏi cung, canh giờ đã tối muộn, vào động ngày ngắn, lúc trở lại trong phủ thì đã đến lúc phải thắp đèn. Ngoài phủ như thường lệ ngựa xe động nghẹt, tên tả quan Tây Qua cứ từng chiếc từng chiếc một chạy qua chạy lại sắp xếp con ngõ chật ních kiệu quan, xe ngựa, xa xa thấy đầu ngựa nghi trượng  của Nhiếp chính Vương, trong ngõ nhỏ lại không khỏi loạn bát nháo một hồi. Ngu vệ canh cửa đã nhanh chóng bước ra nghênh đón.
Dự Thân Vương xuống ngựa, nội quan đang xách đèn bên cửa thấy chàng, vội vàng khoanh tay cung kính nép một bên. Chiếc đèn lồng đan lớn vừa mới thắp, vốn đang là quốc tang, ánh nến sáng trưng chiếu rọi cả dưới đế đèn có một hàng chứ màu lam dẹt mà nhỏ “Sắc tạo phủ Nhiếp chính Vương “. Còn một cây đèn khác thì chưa đốt, trong bóng tối vừa buông, bóng đèn trắng như tuyết thoảng lay động trong gió, tựa như con ngươi của một con quái thú, lập lòe chớp tắt không rõ.
Xử lý xong xuôi mấy công vụ gấp rút, gã tổng quản ngó quanh thấy đã trống vắng mới bẩm báo:
“Vương gia, Trì quản hạt đã trở về.”
Nguyên có công trong cuộc san bằng phản loạn, một Trì Tấn Nhiên năm nay tuổi mới đôi mươi đã được phong làm quản hạt, lúc này chỉ mang thường phục, tiến vào hành lễ với Dự Thân Vương. Dự Thân Vương phất tay, a hoàn nội quan vừa đứng đầy gian đã lập tức lui sạch.
“Vú nuôi nay, là người từ nhỏ đã nuôi nấng anh em thuộc hạ lớn lên, cho nên một bên thì không dám hé môi, đảm bảo đáng tin cậy. Vấn đề là hiện thời còn chưa tìm được nơi nào tốt, chắc phải từ từ mà tìm cách.”
Trong giọng nói Dự Thân Vương còn đượm vài phần mệt mỏi