
Tác giả: Thương Tố Hoa
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1341999
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1999 lượt.
i, mới nãy anh đã thương lượng cùng với Thiên Thiên rồi, con bé cũng đồng ý ba năm bảy để nó chơi với Quân Ca, hai tư sáu để Quân Ca chơi với em, chủ nhật một nhà bốn người chúng ta cùng ra ngoài đi dạo phố.”
Đôi mắt Tô Tô sáng lên, nhưng mà lại biến mất rất nhanh giống như pháo hoa vậy: “Đừng dọa em, Thiên Thiên còn chưa đến hai tuổi, con bé thì biết cái gì chứ.”
Lúc này bạn nhỏ Thẩm Ý Thiên đang núp ở cửa xì một tiếng bật cười: “Mạ mạ, ẹm trại đến.”
Tô Tô kinh hãi: Cái đứa nằm trên mặt đất đang dùng ván trượt kéo théo một đứa bé đó chính là Thiên Thiên? Mẹ nó, là ai dạy con bé như thế, cái con nhóc ma nữ nghịch ngợm này, mỗi ngày con bé mang theo Quân Ca làm cái gì thế! Tô Tô cảm thấy có một cảm giác thật buồn rầu.
Lão Trầm rất bình tĩnh an ủi cô: Ừ, điểm tốt ở Quân Ca nhà chúng ta chính là, có thể an toàn chân tay đầy đủ mà lớn lên dưới ma trảo của Thiên Thiên, về sau nhất định sẽ trở thành một thanh niên tài tuấn gặp người người thích gặp xe xe nổ.
Tô Tô vẫn cứ sầu lo, hơn nữa mối lo lắng đó còn tồn tại rất lâu.
Cho đến khi hai đứa đến tuổi đi học, Thiên Thiên có chủ kiến lớn, con bé cứ thế học muộn một năm, học cùng lớp với em trai mình. Nắm tay em trai đi học như hình với bóng, về nhà, thậm chi đi vệ sinh cả hai đứa cũng đi cùng nhau. Lúc Tô Tô đưa Quân ca đi cắt tóc, Tiểu Ma Nữ len lén bắt thợ cắt tóc cắt cho mình một quả đầu y đúc như dưa hấu, con bé và em trai đứng cùng một chỗ nhìn như thể anh em sinh đôi. Vì vậy trong một khoẳng thời gian rất dài, Thiên Thiên đều cho rằng mình cũng nên đứng để tiểu……
Quân ca là một nghe đứa bé rất nghe lời, mỗi ngày mặc cho Thiên Thiên kéo tay. Có lần cô giáo ở nhà trẻ bảo chúng trước tiên bỏ tay nhau ra, thế nhưng Quân ca lại thốt ra một câu: “Cô giáo ơi, đừng nghĩ nữa, con là Thiên Thiên.”
Cô giáo ở vườn trẻ bị một câu này làm cho dở khóc dở cười, lúc nói lại với Tô Tô cũng cảm thán vô vàn: “Bà Thẩm, rốt cuộc thì Quân ca và Thiên Thiên nhà cô đã bao nhiêu tuổi rồi?”
Tô Tô mặc dù ngoài miệng nói qua “Đâu có đâu có”, nhưng trong lòng lại cực kỳ kiêu ngạo: Hai cái đứa bé gian xảo này quá thông minh, hơn nữa tình cảm lại rất tốt. Rõ là…..Hây da, rốt cuộc thì chúng nó là con cái nhà ai, tại sao có thể đáng yêu đến thế cơ chứ?
Có thể nói từ nhỏ đến lớn hai đứa đều là ngủ cùng giường cùng chăn, ăn cùng một bát cơm, dùng cùng một cái thìa…..Lại còn hận không thể mặc chung được cùng một cái quần, Tô Tô đối với cái này của bọn chúng thực sự rất bất đắc dĩ. Vậy mà đã xảy ra một chuyện nho nhỏ, khiến cho bọn họ ý thức được tầm quan trọng của việc này.
Nghe nói vườn trẻ có một cô bé công chúa trắng trắng mềm mềm thích Quân ca, cái này rất bình thường, Quân Ca nhà bọn họ không lên tiếng thì thôi đã lên tiếng thì khiến cho người ta phải giật mình, bình thường những câu nói ra không khiến người khác kinh ngạc chết thì không thôi, cái loại cảm giác khinh khỉnh lạnh lùng đó đúng là khiến mấy cô bé mê chết được. Nhưng mà…… Tại sao còn có một cô công chúa nhỏ khác thổ lộ với Thiên Thiên? Như vậy tốt lắm à? Thiên Thiên không những sát hại trái tim của các thiếu niên mà còn làm tổn thương trái tim bé nhỏ của các thiếu nữ nữa à.
Chuyện này lớn rồi đây!
Từ đó về sau Tô Tô liền nghiêm nghị cấm tiệt Thiên Thiên đóng giả làm anh trai của Quân ca, bắt đầu cho con bé mặc váy bồng, để tóc dài…. Mỗi lần cô chải đầu cho Thiên Thiên, Quân ca ôm ngực đứng tựa vào cửa, ra vẻ ông cụ non nói: “Mạ mạ, bên này cao, thấp một chút thấp một chút……Ại, mạ mạ thực ngốc, để con!” Vừa nói nó vừa vô cùng bình tĩnh kéo một cái ghế đứng lên sau đó dùng đôi tay nho nhỏ tóm lấy tóc, trái mân mê một chút phải mân mê một chút.
Tô Tô bị nó gạt sang một bên, nhìn cái đuôi gà của Thiên Thiên mà đành chịu. Vậy mà Thiên Thiên lúc soi gương lại vui vẻ đến mức nhảy lên: “Ẹm trại thật giỏi! Đẹp lắm!”
Tô Tô vô lực nhìn trời: Trời ạ, tại sao tôi lại sinh ra được hai bông ‘kỳ hoa” (hoa đặc biệt khác thường) thế này! Cô xoay người nhào vào trong lòng Lão Thẩm, oán giận: “Lão Thẩm thối, cái gien anh cống hiến là cái quái gì thế.”
Lão Trầm mỉm cười: “Anh lại cảm thấy thế rất tốt, người bình thường không cống hiến được đâu.”
Quân ca cùng Thiên Thiên cùng lúc quay đầu lại, hai đôi mắt giống nhau đảo một vòng, cuối cùng đồng loạt hếch mũi lên trời hừ một tiếng: “bạ bạ mạ mạ lại thế rồi.”
**
Thói quen kéo theo em trai của bạn nhỏ Thiên Thiên không gì phá nổi, cho dù ai ngăn cản đều vô dụng. Nhưng mà có một ngày thói quen đó lại bị phá vỡ, đó rốt cuộc là tại sao? Tô Tô quyết định tìm hiểu nguyên nhân một chút, vì vậy có một hôm cô âm thầm theo dõi Thiên Thiên ra khỏi nhà, lại nhìn thấy con bé cầm tờ 10 tệ, bồi hồi đứng trước một cửa hàng tạp hóa gần công viên kế bên, dường như đang đợi ai đó, cái miệng nhỏ nhắn cong lên thật cao, còn lầu bầu lẩm bẩm, dường như đang mắng người khác. Nhưng mà rất nhanh sau đó xuất hiện một cậu bé đeo khăn quàng đỏ, nhìn nó mặc theo phong cách học sinh của Anh, mặc dù tuổi nhỏ, nhưng tác phong nhanh nhẹn, thằng bé so với Thiên Thiên lớn hơn khoản