
Tác giả: Thương Tố Hoa
Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015
Lượt xem: 1342000
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2000 lượt.
nh phố A. Anh và nhóm của anh bỏ ra không ít tâm huyết.
Mà Mộ Hữu Thành trước mắt, anh ta thành thục, chững chạc, sự nghiệp thành công, anh ta chưa kết hôn, có một đứa con gái hơn mười tuổi. Có lẽ anh ấy không biết, lần đó khi đến nhà, Mộ Tình đã cố ý đưa ảnh của mẹ con bé cho cô xem, một cô bé mười mấy tuổi dùng cái giọng non nớt có vẻ người lớn đó mà nói với cô: “Chị có biết không, em vẫn cứ cảm thấy ba em sẽ lấy mẹ em sớm thôi, hai người bọn họ đã định là của nhau rồi, ba yêu mẹ, mẹ cũng thế. Em thật sự không nghĩ ra trừ bỏ hai người bọn họ với nhau, còn có ai xứng với bọn họ……”
Nguyện vọng của cô bé muốn để cha mẹ mình bên nhau mạnh mẽ như thế, cho dù đã hơn mười năm rồi mà vẫn không hề dao động.
Niệm An nhớ rõ lúc ấy chính mình đã trả lời là: “Mong ước người có tình sẽ thành thân thuộc.”
Chính vì những lời này, sau đó, Mộ Tình mới bằng lòng gọi cô một tiếng chị Niệm An, mà Mộ Hữu Thành chỉ nghe được cái xưng hô này chứ chưa nghe được câu chuyện phía trước cho nên anh ta tưởng nhầm Mộ Tình thích mình, sẽ lầm tưởng xin mình cho Mộ Tình làm dạy kèm tại nhà sẽ là một sự lự chọn chính xác, hay là để mình trở thành mẹ của Mộ Tình là một chuyện tốt.
Mộ Hữu Thành không tiếp tục phản bác nữa, trước khi anh đi khỏi, lại nói một câu: “Anh vẫn hy vọng rằng em có thể suy nghĩ thêm.”
Bởi vì liên quan đến công việc, Mộ Hữu Thành để lỡ mất tiệc đầy tháng của Thiên Thiên. Trên bàn rượu, Tô Tô đã hỏi Niệm An, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao mà anh ta lại đột ngột rời đi như thế?
Sau đó Niệm An cũng quay về trường học. sau khi tốt nghiệp đại học xong cô ở lại học nghiên cứu sinh, học xong nghiên cứu sinh vẫn giữ lại làm, trong một khoảng thời gian dài đến hơn sáu năm cô cũng không rời khỏi trường. Cô dạy số học, trước mặt các giáo sư có gốc rế sâu xa cô vẫn luôn nhún nhường khiêm tốn, trong trường cũng tổ chức không ít những cuộc hội thảo, cô rất ít khi tham gia. Thứ nhất là kinh nghiệm không đủ, thứ hai cô không thể rời khỏi thành phố này.
Nghỉ ngơi vài ngày, cuối cùng Tô Tô cũng được Lão Thẩm thả ra, cô lại mờ mịt, không biết mình nên làm gì. Lão Thẩm giúp cô xin với trường ở nhà tự học, chỉ cần tham gia một cuộc thi cuối kỳ là được. Dưới sự chỉ đạo hết lòng của một thầy giáo như Lão Thẩm, cuối cùng thì cô cũng qua hết mấy môn học, dĩ nhiên cũng là có cả môn cô cúp rất nhiều tiết môn toán cao cấp.
Bạn nhỏ Thẩm Ý Thiên là một bạn vạn người mê, bác chồng thương, bà ngoại yêu, hai vị lão nhân gia ngậm kẹo đùa cháu, chỉ có lúc cho bú mới đến lượt Tô Tô, vậy chỗ thời gian trống không kia của cô để làm gì đây?
Học tập á…… Ai, cô không phải cái loại đó, có thể miễn cưỡng thông qua cuộc thi là do sưc ép của Lão Thẩm. Đi làm á…… Ai, không được, cô không yên tâm về bé con. Nhưng mỗi ngày ở nhà ngẩn người cũng không phải là phong cách của cô.
Hôm nay Tiểu Lương cũng đã gả cho Chu Công rồi, hai người lại càng như hình với bóng ngọt ngào ở bên nhau, phòng khám bệnh lại mở thêm chi nhánh mới, Diệc Hoan cũng đang bận. Tiểu Bạch đang nỗ lực thi nghiên cứu sinh, Mạc Tiểu Lam đã kí hợp đồng với một công ty điện ảnh và một công ty truyền hình, nghe nói lăn lộn trong đó cũng không tệ lắm.
Tô Tô suy nghĩ kỹ mấy ngày, rốt cuộc nghĩ ra.
Vì vậy tối hôm đó, cô ôm cánh tay Lão Thẩm ngọt ngào lên tiếng gọi: “Chồng yêu ~!”
Cả người Lão Thẩm nổi đầy da gà, anh vô cùng sáng suốt hỏi: “Em lại gây ra họa gì rồi.” Thật đúng là không có việc gì mà hiến ân cần thì không phải trộm cũng là cướp.
Tô Tô vung lên chân đạp mạnh một cái: “Cút!” Mình thật đáng thương à, thật vất vả mới nghĩ ra chuyện tương lai mình muốn làm gì, kết quả thế mà lại bị Lão Thẩm lại dùng hai chữ gây họa đến để mạt sát mình, sao mà đáng ghét thế?
Lão Thẩm bị đá xuống giường, bất đắc dĩ nói: “Trước khi cút cho anh hỏi một câu, tối nay “bà xã” có tiện không?”
Hai người đùa giỡn thật lâu, Tô Tô mở miệng nói ra ý nghĩ của mình: “Em muốn mở một quán cà phê tình nhân nhỏ, nếu như là cặp đôi đến tiệm thì chiêu đãi cà phê và bánh ngọt miễn phí, ngoài ra còn giới thiệu đối tượng, thổ lộ, các loại dịch vụ như giúp xin lỗi với bạn gái, anh nói xem có hay không?”
Lão Thẩm cười: “Biến tướng của nơi giới thiệu hôn nhân?”
Tô Tô trịnh trọng lắc đầu: “Giống đâu mà giống, bây giờ mấy cái chỗ đó quá lừa bịp rồi, mấy hôm trước em đăng kí hộ cho Niệm An ở bên môi giới hôn nhân, thế mà bọn họ lại giới thiệu cho em một tên Địa Trung Hải…Tuyệt đối là lừa bịp. Quán cà phê tình nhân của em không giống thế, ví dụ nhé: Em với anh cãi nhau chủ động đến quán uống một cốc cà phê, sẽ có một đội chuyên nghiệp giúp anh nghĩ biện pháp hòa giải.”
Lão Thẩm lắc đầu: “Không thực tế.”
“Chỗ nào mà không thực tế chứ?” Tô Tô cãi lại.
Lão Thẩm ôm chầm lấy Tô Tô vào lòng nói: “‘Nếu như anh gây gổ với em’ chỗ này không thực tế.”
Tô Tô mất một lúc rồi mới phản ứng được sau đó bĩu môi, nghiêng đầu cười nói: Lão Thẩm đúng là càng ngày càng biết nói chuyện.
Tô Tô muốn làm việc gì, Lão Thẩm nhất định sẽ ủng hộ vô điều kiện, bởi vì anh tin tưởng vợ yêu mìn