
Tác giả: Nguyên Viện
Ngày cập nhật: 03:07 22/12/2015
Lượt xem: 134778
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/778 lượt.
y nay cũng chưa nhìn thấy bóng dáng……”
Thương Nguyệt Phi Tử không được tự nhiên giải thích, cuối cùng lại cường điệu,
“Ta không phải nhớ hắn đâu!”
“Nga……”
Nhìn Thương Nguyệt Phi Tử không được tự nhiên lại quật cường, Thủy Oa Nhi có điểm đồng tình với sư huynh, thích một cô nương như vậy, xem ra càng phải cố gắng đoán tâm tư mỹ nhân nha.
“Này thái độ gì vậy? Ngươi không tin lời ta?”
Thương Nguyệt Phi Tử nhíu mày trừng mắt nàng.
“Không, không có nha!”
Thủy Oa Nhi chạy nhanh lắc đầu.
“Sư huynh hắn hai ngày nay có việc rời cốc, ngày mai mới có thể trở về!”
“Xuất cốc đi?”
Như thế nào hắn không nói cho nàng?
“đúng vậy!”
Thủy Oa Nhi gật gật đầu, nhìn nàng hỏi:
“Sư huynh không nói cho ngươi sao?”
“Hắn có thể cho ta biết sao?”
Thương Nguyệt Phi Tử vi vi cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn lại lộ ra quật ngạo, lửa giận lại bắt đầu tích lũy.
Tên chết tiệt! Đem nàng bắt đến đây, cũng không nói một tiếng liền xuất cốc, như vậy kêu thích nàng?!
“Ta thấy sư huynh thích ngươi như vậy, nghĩ đến hắn sẽ nói cho ngươi……”
“Thích ta?”
Thương Nguyệt Phi Tử hừ nhẹ một tiếng.
“Ta thấy người trong lòng hắn rất nhiều! Thì thích ta chỗ nào?”
“Không phải!”
Thủy Oa Nhi vội vàng vì Phượng Thiên Ngân phủ định.
“Sư huynh là thật sực thích Phi Tử tỷ tỷ ngươi ──”
“Ta mới không tin!”
Thương Nguyệt Phi Tử đánh gãy lời của nàng, nàng liếc mắt một cái.
“Lời nói của tên lừa đảo, ai dám tin tưởng?”
“Ách……”
Điểm này, Thủy Oa Nhi không lời nào để nói, dù sao Phượng Thiên Ngân thoạt nhìn thật sự một bộ dáng phong lưu đào hoa.
“Ta thực hoài nghi hắn có lúc nào nói thật, cái mặt cười gian trá đó, ngay cả lúc thổ lộ cũng không mót đâu ra được một chút chân thành, tình duyên thì một đống, ngay cả lúc trong hoàng cung ta cũng nghe được, loại nam nhân này……ai dám tin hắn chứ?”
À có, mấy nữ nhân ái mộ hắn sẽ tin, nhưng là nàng Thương Nguyệt Phi Tử không phải đứa ngốc!
Thương Nguyệt Phi Tử lạnh lùng hừ một cái, không muốn quản cảm giác phập phồng trong lòng, lại càng không muốn biết nam nhân chết tiệt kia rốt cuộc đi nơi nào, dù sao……
Đợi chút, Phượng Thiên Ngân lúc này không ở trong cốc, như vậy……
Thương Nguyệt Phi Tử mắt đẹp sáng ngời, nhanh chóng nhìn thẳng Thủy Oa Nhi.
“Phi Tử tỷ tỷ, ngươi muốn làm gì?”
Thủy Oa Nhi bị nhìn, da đầu liền run lên.
“Oa nhi, ngươi có biết làm sao ra khỏi cốc không?”
Thương Nguyệt Phi Tử cánh môi khẽ nhếch, nhìn chằm chằm nữ oa trước mặt hỏi.
Thủy Oa Nhi thoáng chốc hiểu được ý đồ của nàng, chạy nhanh lắc đầu cự tuyệt,
“Không được! Ta không thể tự tiện mang ngươi đi ra ngoài, sư huynh sẽ tức giận.”
“Sợ cái gì?”
Thương Nguyệt Phi Tử không cho là đúng nhìn nàng.
“Cái tên không đứng đắn đó, cho dù tức giận cũng không có gì đáng sợ.”
“Không được……”
Tỷ tỷ, ngươi không hiểu! Thủy Oa Nhi ở trong lòng khóc thét. Sư huynh bề ngoài tuy không có gì đáng để ý , trên thực tế tâm cơ của hắn rất sâu, cá tính tà nịnh không tốt kia, nụ cười câu hồn kia chỉ là để người khác không đề phòng mà thả lỏng cảnh giác với hắn thôi.
Giống như Thương Nguyệt Phi Tử ngươi, không phải cũng thấy hắn không đáng sợ sao?
Cái này gọi là ngụy trang đó!
Phượng Thiên Ngân chân chính thì.. thực đáng sợ.
“Oa nhi, ngươi không giúp ta sao?”
Nhấp mím môi, Thương Nguyệt Phi Tử đổi phương pháp thuyết phục nàng,
“Ta bị bắt tới nơi này, nhất định mang đến không ít làm phức tạp cho các ngươi, ta không tin Thương Nguyệt quốc không có phản ứng gì.”
“Này……”
Thủy Oa Nhi do dự.
Bên ngoài sớm huyên náo oanh oanh liệt liệt, không chỉ Thương Nguyệt quốc, ngay cả những quốc gia giao hữu với Thương Nguyệt quốc cũng đều giúp đỡ điều tra nơi của thần thâu bộ tộc để cứu Thương Nguyệt Phi Tử trở về.
Thấy biểu tình Thủy Oa Nhi thay đổi, Thương Nguyệt Phi Tử không ngừng cố gắng
“Oa nhi, chỉ cần ta trở lại hoàng cung, chuyện gì cũng chưa xảy ra, Thương Nguyệt quốc cũng sẽ không tiếp tục tìm các ngươi gây phiền toái.”
“Ngô……”
Mặt khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, Thủy Oa Nhi chần chờ một hồi lâu mới gật đầu.
“Được rồi! Ta mang ngươi đi ra ngoài.”
Nàng cúi đầu, bộ dáng thật bất đắc dĩ, một chút hào quang lại nhanh chóng xẹt qua mắt.
“Cám ơn ngươi, oa nhi.”
Mục đích đã đạt được, Thương Nguyệt Phi Tử vui vẻ nở nụ cười.
“Chúng ta đi thôi!”
“Hảo.”
Thủy Oa Nhi đi ở đằng trước, mang theo nàng đi qua vài đoạn đường, tiến vào tiểu trúc ốc phía đông.
“Đây là……”
Không phải là định ra ngoài sao? Như thế nào mang nàng đến trúc ốc ?
“Đường ra ngay bên trong.”
Thủy Oa Nhi giơ tay chỉ.
“Chỉ cần đi vào sau lại hướng bên trong đi, sẽ ra khỏi cốc.”
Nghe được giải thích của nàng, Thương Nguyệt Phi Tử không chút nghĩ ngợi đẩy cửa bước vào.
Nhưng là vừa đi vào trúc ốc, đã thấy trước mắt một mảnh tối đen, nàng còn chưa kịp phản ứng lại, lỗ tai chợt nghe tiếng khóa cửa.
“Oa nhi!”
Nàng kinh ngạc quay đầu, còn chưa kịp suy nghĩ, phía sau lại truyền đến một câu hỏi.
“Là ai?”
Thanh âm quen thuộc trong bóng đê