
Tác giả: Nguyên Viện
Ngày cập nhật: 03:07 22/12/2015
Lượt xem: 134788
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/788 lượt.
á thừa tự tin.
Như vậy nha! Nàng như gần như xa làm cho hắn không thể an tâm, phải sợ nàng chạy khỏi hắn. Cho nên mỗi khi nàng nhắc tới chuyện hoàng cung, hắn lại luôn che miệng của nàng, không nghĩ nghe nhiều. Hắn ích kỷ tưởng đem nàng khóa trong sơn cốc, làm cho nàng chỉ là tiểu Tử nhi của hắn, không phải Thương Nguyệt quốc đại công chúa.
“Đừng như vậy…… Ân……”
Môi đỏ mọng mới mở ra, đầu lưỡi linh hoạt của hắn liền thừa cơ tham nhập đàn khẩu, giống muốn tìm kiếm chứng minh, hôn vô cùng kích cuồng. Hắn không ngừng dây dưa phấn lưỡi của nàng, không để nàng bỏ chạy, cũng không cho nàng phản kháng.
“Ân……”
Kích cuồng hôn làm cho nàng rốt cuộc không thể tự hỏi, chỉ có thể hư nhuyễn ngã vào trong lòng hắn, dựa vào hắn, cái lưỡi thơm tho cùng lưỡi hắn lẫn nhau hút, triền duyện ra nước bọt. Hồi lâu, thẳng đến khi hai người mau thở không nổi, hắn mới buông môi của nàng, đầu lưỡi liếm đi nước bọt không kịp nuốt nơi khoé miệng nàng.
“Tử nhi, nàng thích ta sao?”
Vi ách thanh âm, hắn lại hỏi, mắt phượng thâm thúy mà cực nóng.
Nhẹ nhàng thở phì phò, Thương Nguyệt Phi Tử buông xuống con ngươi. Cơ hồ mỗi ngày, hắn đều đã hỏi nàng những lời này, nhưng nàng luôn không dám trả lời, là vì thẹn thùng, cũng là bởi vì bất an ──
Nếu nàng thừa nhận, hắn còn có thể mê luyến nàng sao? Có thể hay không bởi vì đã có được nên sẽ không quyến luyến nàng? Hơn nữa…… Đối với tiếng yêu trong miệng hắn, nàng cũng có bất an. Rõ ràng rất muốn tin tưởng hắn, nhưng là ở sâu trong nội tâm lại cảm thấy nghi ngờ, không thể xác định chân tình của hắn có bao phần thật……
Liếm liếm môi, nàng lảng tránh cái nhìn chăm chú của hắn, nói sang chuyện khác.
“Phượng Thiên Ngân, ta không thể vẫn ở trong này, ta phải hồi cung, bọn họ nhất định thực lo lắng ta, ngươi……”
Nguyện ý theo ta cùng nhau trở về sao? Câu cuối cùng, đến bên miệng lại bị nàng nuốt trở vào. Nàng không dám hỏi, sợ nghe được cự tuyệt. Dù sao, hắn nhiệt tình yêu thương tự do làm sao có thể bỏ qua cuộc sống hiện tại, theo nàng hồi cung? Nàng không quên, hắn ngay từ đầu còn có nói, đối với việc làm phò mã của nàng một chút hứng thú cũng không có…… Nghe được nàng lại nhắc tới chuyện hồi cung, Phượng Thiên Ngân nhíu mày.
“Ở trong này không tốt sao?”
Nàng liền như vậy tưởng hồi cung, như vậy tưởng rời đi hắn sao?
Nghĩ vậy, trong lòng hắn không thoải mái. Người trong lòng rõ ràng đang trong lòng mình, hắn lại cảm thấy nàng cách mình rất xa. Hắn không thích loại cảm giác này. Hướng đến không chịu trói buộc tâm, bởi vì nàng mà lo được lo mất, bề ngoài tự tin, chính là không muốn làm cho người ta phát hiện bất an của hắn.
Không giữ được lòng của nàng, làm cho hắn cảm thấy bất an.
“Ngươi biết rõ ta không có khả năng sống mãi trong này.”
Thương Nguyệt Phi Tử ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ta sớm hay muộn cũng hồi cung, ngô……”
Lại nữa, hắn lại không cho nàng nói xong.
Mỗi khi nàng nói đến hồi cung, hắn liền hôn khiến nàng không thể hỏi, sau đó cũng không quản đang ở nơi nào, đường đường chính chính ăn nàng, hoàn toàn không sợ bị người nhìn thấy.
Nàng chưa bao giờ chịu thua, cư nhiên lần nào cũng đều không thể kháng cự hắn.
Nghĩ vậy, Thương Nguyệt Phi Tử không khỏi ảo não rên rỉ. Đòi mạng, nàng như là bị Phượng Thiên Ngân ăn định rồi, hoàn toàn bó chân với hắn……
Nhưng là cứ như vậy cũng không phải biện pháp, nàng không có khả năng ở mãi trong này.
“Đại ca bọn họ nhất định lo lắng cho ta.” Nàng cắn môi thì thầm.
Nhưng là, mình thật sự nghĩ có thể rời đi nơi này sao?
Trong lòng hiện lên câu nghi vấn này, làm cho nàng sửng sốt, hoàn toàn không thể đáp lời.
Rời đi nơi này, chẳng khác nào rời xa hắn.
Nghĩ đến phải rời khỏi hắn, trong lòng nàng liền một trận quặn đau, cơ hồ không thể hô hấp.
Thương Nguyệt Phi Tử nhịn không được cười khổ. Nàng không ngờ mới một thời gian mà nàng thương hắn sâu đậm như vậy , sâu đến nỗi ngay cả nghĩ rời xa hắn đã đau lòng.
Không nghĩ tới nàng đã muốn hãm sâu như vậy, chỉ còn lại có tự tôn cuối cùng chống đỡ, không dám mở miệng nói thương hắn.
Cho dù khi hai người hoan ái, hắn cố ý tra tấn nàng, muốn nàng nói thương hắn, nàng cũng là cắn chặt răng, không nói chính là không nói.
Mỗi khi chọc giận hắn, khiến quá trình càng trở nên kịch liệt không thôi, làm cho nàng không thể không thở dốc.
Khi đó, tổng cảm thấy tự tin của hắn giống như có điểm bối rối, như là khát vọng có được cái gì, lại không dám biểu hiện ra ngoài.
Nhưng là, làm sao có thể đây?
“Tên vô lại kia mà bối rối có quỷ mới tin!”
Đối với ý niệm kì quái trong đầu mình, Thương Nguyệt Phi Tử không khỏi cảm thấy buồn cười.
Hai người trong lúc đó, không nắm chắc là nàng mới đúng, mà hắn, luôn mang theo tự tin vô cùng, giống như nắm giữ phần thắng, hắn vĩnh viễn là người thắng, mà nàng luôn là kẻ thua.
Cho nên, nhất định đó là ảo giác của nàng đi.
“Ai, như thế nào lại muốn đến hắn……”
Nàng vốn không phải suy nghĩ chuyện hồi cung sao? Nghĩ như thế nào suy