
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1342435
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2435 lượt.
gì thôi.”
Cô vâng một tiếng.
“Nhưng ông nội của chị vài năm nay đều bị bênh, tinh thần cùng tâm tình cũng không tốt lắm, em cũng nên chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.”
Cô thật sự rất bất ngờ, nhìn Cố Bình Sinh, “Ông ngoại anh bị bệnh sao?”
Anh gật đầu, “ Hai năm trước làm phẫu thuật cấy ghép gan, tuy rằng thành công nhưng mà men gan vẫn luôn cao, vẫn không ngừng thẩm tách để chữa bệnh.”
Tâm tình Đồng Ngôn có chút ảm đạm xuông, tuy rằng không biết quá trình không ngừng thẩm tách kia đại biểu cho cái gì, nhưng chỉ nghe qua hai chữ này thôi, thì khẳng định sự việc rất nghiêm trọng. Nhưng mà từ trước đến nay Cố Bình Sinh vẫn không có nói cho cô biết một chút gì.
Cô muốn hỏi hăn nhưng không nghĩ sẽ hỏi trước mặt Cố Bình Phàm, cuối cùng lén lút kéo tay anh, ở trong lòng bàn tay anh viết một chữ : Why.
Viết xong quay đầu lại nhìn anh. Anh dường như đoán được cô nhất định sẽ hỏi, chỉ cười cười, ngả tay lại cầm lấy bàn tay của cô, “Về nhà sẽ nói cho em biết.”
Cô gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Người trong nhà Cố Bình Sinh thoạt nhìn qua đều rất ôn hòa, sau khi nhìn thấy Đồng Ngôn, còn có hai người dì vội vàng cười nói, mang theo bao lì xì đưa cho cô, ngược lại biến cô trở thành người không được tự nhiên. May mắn Cố Bình Phàm đã ra mặt giúp cô nói chuyện, một cô gái lần đầu vào nhà gặp trưởng bối, trăm ngàn lần đừng đem sự nhiệt tình của mình mà dọa sợ người ta.
Cố Bình Sinh để ở cô ở lại phòng khách lầu một, một mình bước lên trên lầu gặp ông ngoại, lại mãi mà không có xuống. Đồng Ngôn ban đầu không biết là cái gì, nhưng về sau lại cảm tháy thời gian trôi qua đã lâu rồi nên vội vàng xin sự giúp đỡ từ Bình Phàm.
Tuy rằng mọi người trong nhà rất ôn hòa, nhưng dù sao cô cũng là lần đầu tiên đến đây, vẫn là hy vọng Cố Bình Sinh có ở bên mới người mình thì mới kiên định được.
“Cũng đã hơn 20 phút rồi sao?” Bình Phàm nhìn thời gian, ngầm hiểu, nở nụ cười, “Để chị đi xem xem thế nào.”
Cô gật gật đầu, hai tay cầm lấy trái cam mà mẹ Bình Phàm mới đưa cho, tiếp tục trả lời mấy câu hỏi nhiệt tình của họ. Từ công việc của cha mẹ, rồi địa chỉ nơi ở, rồi lại chuyên ngành học, thật sự là hỏi đủ mọi chuyện.
Bỗng nhiên trên lầu truyền đến tiếng vật cứng va chạm mạnh, cô sợ tới mức đứng bật dậy.
Bình Phàm vừa rồi còn đang đi lên mấy bậc thang lên lầu, cũng nghe thấy tiếng động mà hoảng sợ, bật lên một câu hỏng rồi, vội vàng chạy nhanh lên lầu. Tám người trong phòng khách cũng đứng bật lên, sắc mặt thay đổi, hai người bác của anh cũng bước nhanh lên lầu.
Cô không dám tùy tiện đi lên, chỉ đứng kinh ngạc ở đó, tâm tình không hiểu sao có chút hoảng loạn…
Bình Phàm vỗ nhẹ lên bả vai của cô, “Không sao đâu,không sao đâu.”
Cô căn bản là không biết xảy ra chuyện gì, làm sao mà an ủi? Chỉ là theo dự cảm của cô, trên lầu đã xảy ra chuyện không tốt thật sự.
Cô chỉ đoán như vậy nhưng cũng rất nhanh đã biết được đáp án, đã nghe được tiếng bước chân người từ trên lầu xuống, cô cùng mẹ của Bình Phàm đồng thời ngẩng đầu,Cố Bình Sinh một mình đi dọc theo cầu thang xuống, rất rõ ràng trên trán có một miếng băng gạc được người khác băng bó cho anh.
Băng gạc màu trắng, dùng băng dán cũng màu trắng.
Trắng nhìn đến dọa người.
Thậm chí bọn họ ngồi trên toa tàu này còn không có ai.
Buồn cười nhất là trên cửa thủy tinh không biết bị ai làm hư, dán qua loa mấy tấm báo lên, tốc độ xe điện ngầm lại rất nhanh, chỉ nghe tiếng vang rầm rầm, như gió thổi qua bên tai. Hai người ngồi ở bên phải của toa tàu, cô tựa người vào thành tàu, ánh mắt nhìn chăm chú vào anh.
Cố Bình Sinh phát hiện ra ánh mắt của cô, “Anh vừa rồi cùng ông ngoại to tiếng một chút, tính tình hai năm trở lại đây của ông không được tốt lắm., rất hay tức giận.” Anh rút cuộc chỉ lên trán của mình, cười có chút bất đắc dĩ, “May mắn trong nhà còn chuẩn bị sẵn những thứ này, cũng may là có Bình Phàm là bác sĩ chuyên nghiệp ở đây.”
Ngữ khí của anh rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tới mức giống như đang nói bâng quơ.
So với những suy đoán của Đồng Ngôn thì không khác nhau là mấy, cô im lặng nhìn anh, qua một lát mới nói, “Có phải là vì em hay không? Vừa rồi trên đường đến đó Bình Phàm có nói ông ngoại anh sinh bệnh, cũng đã lâu như vậy rồi, anh còn không có nói qua cho em biết. Lúc trước anh ở Thượng Hải giảng dạy, thường xuyên nói rằng trong nhà có việc, là chuyện của ông ngoại sao?”
Cô tính thời gian, đều rất trùng hợp, chuyện của gia đình mình, chuyện của anh, còn có chuyện trong nhà anh nữa. Căn bản là từng việc từng việc nối tiếp nhau xảy ra….
“Ông ấy không thích em sao?” Đồng Ngôn hỏi một câu.
Tàu điện ngầm vừa mới dừng lại, lại tới một ga mới nữa, có rất nhiều người mang bao lớn bao nhỏ lên tàu.
Cho dù hoàn cảnh có ồn ào bao nhiêu, anh vẫn im lặng nhìn chằm chằm vào cô, “Ngôn Ngôn, chuyện này không có liên hệ trực tiếp tới em. Là vì chuyện của mẹ anh, ông ngoại đối với