Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trọn Đời Bên Nhau

Trọn Đời Bên Nhau

Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1342427

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2427 lượt.

vừa rồi chưa nói xong, “Sau đó, cậu ấy đã từng nói ra lời vừa rồi chị nói, phải nói đúng hơn chính là chị nghe trộm cậu ấy nói. Cậu ấy nói em vẫn còn nhỏ tuổi, yếu ớt là tất nhiên.” Chị ấy cố ý nói với ngữ khí thoải mái, “Cho nên Ngôn Ngôn, nếu một ngày nào đó em cảm thấy mình ngã quỵ, không chống đỡ được nữa, không có ai trách em đâu. Chị cũng không mà TK lại càng không.”
Cô đại khái đoán được Bình Phàm nói những lời này là ám chỉ bọn họ có khả năng chia tay.
Cô không trả lời Bình Phàm về giả thiết này.
Sau đó đề tài được chuyển về bệnh tình của ông ngoại, còn có khi bọn họ đi rồi chị ấy đã cố gắng làm những gì, “Người già thì càng ngày càng cố chấp, giống như một đứa trẻ vậy, nếu em chậm rãi khen ngợi dụ dỗ thì sẽ vui vẻ ra mặt mà tiếp nhận…”Thoạt nhìn thì chị ấy rất có niềm tin, “Lần này nằm viện, ông nội của chị nói câu đầu tiên chính là gọi TK trở về, cho nên chị tin tưởng lập tức xuân ấm hoa nở thôi, cũng sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
Cô cũng gật đầu phụ họa.
Lần ốm đau này , người nhà bài xích, nhưng căn bản đối với cô mà nói thì không có vấn đề gì lớn cả.
Có một bí mật, khi cô nói chuyện điện thoại cùng Bình Phàm, vẫn còn lưu lại trong lòng cô.
Ngày đó là sinh nhật của cô, mẹ vì muốn cùng cô chúc mừng sinh nhật, từ sáng sớm bảy giờ đã đứng ở trường học, nhưng mãi đến giờ nghỉ ngơi buổi trưa rút cuộc mới thấy được cô. Nhưng cô lại dùng những từ ngữ không tốt, ác độc mà cự tuyệt lời thỉnh cầu của mẹ. Cho nên sau khi chuyện đó xảy ra, mẹ cô một mình ở trong phòng uống hết bình rượu trắng, sau khi được phát hiện thì liền đưa đi bệnh viện cấp cứu.
Sinh nhật của cô, hai người mẹ đồng thời phải cấp cứu ở nơi này.
Cuối cùng, cũng thành ngày giỗ của mẹ anh.
Ngày đó khi cô bị bắt ký tên thì liền rời khỏi bệnh viện, sau khi biết được việc vì sao mẹ phải đi cấp cứu, trong chớp mắt tay chân cứng ngắc rồi bắt đầu run lên, từ tận đáy lòng có một nỗi sợ hãi đang dâng trào lên, không có tự mình trải qua thì không thể hiểu được.
Cho nên cô hiểu được cảm giác của anh.
Mà giống như cô đã nói, đến cuối cùng Cố Bình Sinh sẽ xảy ra tình huống như thế nào đi nữa, chỉ sợ ngay cả chính bản thân anh cũng không thể tưởng tượng nổi.






Chuyện đêm tình đêm hôm đó, cô cũng không hề nhắc lại. Giống như chưa từng xảy ra.
Nhưng cô lại dung rất nhiều thời gian rảnh rỗi khi đi thực tập để đi sưu tập đủ các loại giáo trình hoặc những thong tin về các loại thuốc, cố gắng học thêm một chút. Cố Bình Sinh chưa bao giờ giấu diếm tình trạng than thể của bản than, hang tháng đều đi làm kiểm tra định kỳ, cũng đều đưa cô đi cùng. Cho nên cô cũng không lo lắng anh giấu diếm tình trạng cơ thể anh, nhưng dù sao tương lai cũng ở phía trước, cần phải chuẩn bị.
Cô đang tìm tài liệu thì bị chị thư ký nhìn thấy, còn cảm thấy kỳ lạ mà hỏi, “Trong nhà em có người bị bệnh nặng sao?”
“Không có ạ.” Cô thu nhỏ trang web lại, thuận miệng nói cho có lệ, “Em chỉ xem một chút thôi, sau này chắc cũng có lúc sẽ dung đến.”
“Em đúng là lo xa rồi, thật sự là cẩn thận quá.”
Cô có chút suy nghĩ mà nhìn anh, Cố Bình Sinh nắm chiếc thìa trắng đưa lên miệng, ăn được hai miếng thì cũng nhận thấy ánh mắt của cô đàng nhìn mình, ngẩng đầu cười nhìn cô, “Em đang nghĩ cái gì thế? Hay là vẫn còn chưa có tỉnh ngủ.”
“Em đang nghĩ, anh khi còn bé khẳng định là rất kén ăn.” Đồng Ngôn cười một cách thần bí, “Thế nhưng ngay cả lòng đỏ trứng gà cũng không ăn.”
Cố Bình Sinh cũng cười cười nhìn cô, “Thực sự là khi còn bé anh rất kén ăn.”
“Cũng giống như bây giờ thôi mà.”
Đồng Ngôn bổ sung thêm một câu, rồi lại tiếp tục bóc vỏ trứng cho anh.
Khuôn mặt của anh vẫn luôn gầy như vậy, đôi khi vẫn thấy được nét tươi sáng trên khuôn mặt anh. Nhưng hiện tại thì lại quá gầy, tầm mắt của Đồng Ngôn di chuyển từ tay đến cánh tay của anh, dùng ngón út chọc chọc một chút. Anh ngẩng đầu nhìn cô.
“Anh gầy đi rồi…” Đồng Ngôn tiếc nuối, “Đối với người nuôi mà nói thì đây là một hiện tượng làm con người ta tan nát cõi lòng…”
“Thật sự gầy như vậy sao?” Cố Bình Sinh nhếch khóa môi, làm ra cái biểu tình rất ngây thơ, “Anh muốn ăn gà hầm hạt dẻ.”
Đồng Ngôn vui vẻ gật đầu, “ Buổi tối anh về nhà ăn cơm chứ? Em từ tòa án về sẽ trực tiếp đi siêu thị mua đồ nấu ăn.”
“Đêm mai anh ở nhà.” Anh nhìn thời gian, cũng đã tới giờ rồi, nhanh chóng ăn xong bát cháo, “Buổi chiều anh sẽ ở lại bệnh viện, ông ngoại có cuộc hổi chận với các chuyên gia rất quan trọng, có lẽ sau giờ cơm tối anh mới về nhà.”
Mỗi ngày anh đều có tiết học lúc 8h sáng, so với cô còn đi sớm hơn rất nhiều.
Nhưng thời gian về nhà lại tr


Duck hunt