
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1342326
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2326 lượt.
a cô làm cho tản ra hết. Cứng rắn cắm kim tiêm, làm mu bàn tay vốn đã sung lên của bà nội lại càng sung them, cô nhẹ nhàng xoa tay cho bà nội, vẫn luôn cười, “ Bà làm sao lại koong có nghe lời như vậy chứ, bà thật là… càng già càng giống trẻ con.”
Sợ đánh thức người cùng phòng, giọng nói của Đồng Ngôn rất nhỏ.
Cô cố ý nói một vài sự tình thú vị trong chương trình, phần lớn điện thoại tới đều là người nhỏ tuổi, hoặc là những đôi nam nữ si tình nhưng chưa nhận thức được cho rõ rang vấn đề của mình. Nói xong lời cuối cùng, cô không nhịn được mà cười rộ lên.
‘Ngôn Ngôn..”Bà nội chỉ vào đầu của chính mình, giọng nói rất nhẹ, “Ở đây bà nội vẫn còn rất minh mẫn, không hồ đồ.”
Đồng Ngôn dạ một tiếng.
“Bà làm như vậy là muốn làm cho cha cháu cảm thấy áy náy, để cho hắn phải áy náy với chúng ta.” Bà nội vỗ vỗ tay cô, “Bà sợ bà không chờ được đến khi hoàn toàn tỉnh ngộ, đến cuối cùng người chịu khổ cũng chỉ có cháu mà thôi.”
Cô cảm thấy sống mũi cay cay chỉ trong nháy mắt, suýt nữa là rớt nước mắt.
Chỉ có thể cố gắng cười nói, “Đã 12h rồi, bà còn không có ngủ sao?”
“Lần này Tiểu Cố bị bệnh, có phải là nghiêm trọng lắm không?” Bà nội vốn đã nhắm hai mắt lại, lại nói tới anh, “Lần trước đi cũng gần nửa năm, lần này cũng sắp chín tháng rồi?”
“Không nghiêm trọng đầu bà, cần làm hóa trị phục hồi chức năng mà.” Ngữ khí của cô có chút đau lòng, “Thân thể của anh ấy cũng không tốt lắm, khi anh ấy đi còn không ngừng lặp lại lời dặn dò là đừng để cho bà biết anh ấy đi chữa bệnh, cho nên bà nằm viện cháu cũng không dám cho anh ấy biết, nếu không khẳng định anh ấy sẽ nghĩ cách về nước.”
“Đúng, đúng.” Bà nội vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô, “Các cháu còn trẻ, thân thể của nó không tốt như vậy thì cần phải trị liệu, việc đó quan trọng hơn, không sao đâu, bà nội hiểu được.”
Đồng Ngôn hé môi cười, “Cho nên bà phải dưỡng bệnh cho thật tốt, nếu không anh ấy trở về, khẳng định không tha cho cháu đâu. Cháu sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền, để cho hai người đỡ vất vả hơn, dù chỉ có chút ít.” Cô dừng một chút rồi nói, “Lãnh đạo chỗ cháu vừa mới hỏi ý kiến cháu, có muốn cháu làm ở chương trình đài giao thông vào buổi sang hay không, thì ra người dẫn chương trình chuẩn bị nghỉ sinh, nên cần phải nghỉ ngơi mấy tháng. Như vậy cháu lại có cơ hội làm them, ít nhất tiền thưởng cũng sẽ cao hơn rất nhiều.”
“Chương trình buổi sáng sao? Chương trình của cháu hiện tại 9h đã bắt đầu, cháu còn chạy tới bệnh viện nữa.”
“Tuổi trẻ cần phải phấn đầu mà bà.” Đồng Ngôn đem tay của bà nội để vào trong chăn bông, nhẹ giọng nói, “Không nói nữa, ngủ thôi bà ơi.”
Bà nội lại cầm tay cô, dặn dò, “Mấy ngày này bà cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, tâm tình cũng rất tốt, căn bệnh ưng thư tự nhiên cũng sẽ giảm bớt thôi. Cháu đừng có để cho Tiểu Cố trở về, nếu phải về cũng phải để thân thể khỏe mạnh rồi hãy về.”
Đồng Ngôn gật đầu, cô biết bà nội không so đo nhiều, so đo với một người mang bệnh cũng chẳng có gì tốt lành.
Nhưng nếu để cho bà biết mình cùng anh ấy đã chia tay, chỉ sợ tâm tình sẽ bị đả kích. May mắn là bà nội sớm biết rõ căn bệnh trên người anh, trải qua năm tháng xa nhau lần trước cho nên 9 tháng này qua đi cũng không có hỏi han gì nhiều.
Cô căn bản không biết lời nói dối như vậy có thể kéo dài bao lâu.
Thầm nghĩ, nhiều một ngày thì rồi sẽ nhiều them ngày nữa.
Sau đó… nhưng lại không có sau đó nữa.
Đoạn thời gian đó, cô xin nghỉ dài nhất trong thời gian bắt đầu làm việc đến tận lúc đó, trong một tuần, lo việc ma chay cho bà nội.
Sau đó cô cũng không trở về căn nhà kia, ngược lại cùng đồng nghiêp thuê chung phòng ở. Căn phòng kia là lúc trước Cố Bình Sinh vội vã về nước, vội vàng mua để cho cô và bà nội cùng ở, khi chia tay, anh kiên trì muốn để lại cho cô. Cô cự tuyệt tất cả mọi thứ, duy chỉ có căn phòng đó cần để giúp cô nói dối với bà nội.
Bà nội vẫn luôn nghĩ cô sống hạnh phúc rồi, bất kể như thế nào, cũng đã có người xem cô như bảo bối mà yêu mà chiều.
Khi không cần phải nói dối nữa, cô căn bản là không dám một mình ở trong căn phòng lớn như vậy. Bởi vì làm chương trình đài giao thông buổi sang cùng với chương trình chính buổi chiều của cô nữa, ban ngày khi hết giờ làm cô vội vàng đi đem chuyện bán căn hộ này ủy thác cho công ty bất động sản. Vốn tưởng rằng hai năm này chính sách cơ cấu phòng ở Bắc Kinh có chút khắc nghiệt, phòng ở không thể bán nhanh như vậy được.
Thông qua người môi giới được biết, họ thổi phồng lên căn phòng này có phong thủy rất tốt, nhìn Đồng Ngôn cũng không phải là cần bán gấp, cũng chầm chậm tìm người mua thích hợp, tận lực nâng giá lên. Trong một tháng đã có người trực tiếp thanh toán đủ tiền.
Ngày cô đi ký hợp đồng thời tiết khô nóng, còn trùng hợp với mấy ngày cô đang bị cảm cúm, cô đem tên ngân hàng viết xuống rồi để cho họ chuyển khoản, không muốn lại đi ngân hàng. Người mua phòng tính tính cũng tốt, đi theo người môi giới tới ngân hàng chuyển khoản.
Cô cùng một người môi giới trẻ tuổi khác ở lại trong phòng, không có việc gì làm, đơn giản đi vòng q