
Tác giả: Thập Tam Xuân
Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015
Lượt xem: 1341225
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1225 lượt.
ĩ Mạt sững sờ. Đây là người nào bán cô rồi?
"Alo? Đang nghe sao? Tôi đang ở bên ngoài, đến thì gọi điện thoại cho tôi nhé." Tất Tử Thần chống nạnh đứng ở bên cạnh xe jeep, sáng nay liền nhận được điện thoại của Lý Thụy, nói đại khái chị anh buổi trưa sẽ đến, nhờ anh chăm sóc thật tốt. Kết thúc đại hội tổng kết Tất Tử Thần lập tức vọt tới, nhìn vẻ này hẳn không có trễ.
"À? A, tôi đang ở tại trạm xe, lập tức ra ngoài." Diệp Dĩ Mạt vừa nói xong đi ra bên ngoài, ánh mắt cũng không tự chủ nhìn lại chung quanh, có chút khẩn trương, cũng có chút, có chút không biết làm sao. Vốn là nghĩ tới tìm chỗ ở sửa soạn một chút rồi mới đi gặp anh, hiện tại anh theo sát cô nói, anh ở bên ngoài đợi cô, đây không phải là‘đánh ngươi trở tay không kịp’ trong truyền thuyết sao?
Mới vừa đi ra cửa, Diệp Dĩ Mạt liền chú ý đến chỗ Tất Tử Thần đứng. Muốn không chú ý cũng khó, một chiếc xe Jeep quân dụng màu xanh biếc như vậy, bên cạnh là quân nhân, đồng phục tác chiến màu xanh biếc bên trên còn lộ vẻ phong trần, anh chỉ là dạng tùy ý đứng ở đàng kia, rồi lại so với cái kia cố ý bày đi ra tư thế càng để cho người ta không dứt ra ánh mắt đi.
Diệp Dĩ Mạt chỉ gặp qua bộ dạng anh mặc thường phục, mặc quân trang thật đúng là lần đầu thấy. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân quân trang anh tuấn, gương mặt tuấn tú của anh so với lúc trước có vẻ cường tráng không ít, chỉ là dừng chân mà đứng, khí thế đàn ông bức người lại không chịu nổi. Một đôi tròng mắt đen hơi có chút nóng nảy, cũng đang thấy cô một khắc kia, ngược lại đầy tràn nụ cười.
Diệp Dĩ Mạt chợt liền dừng bước, cách đám người đông đúc, anh cười tươi sáng một tiếng, con ngươi như mực, mang theo một nụ cười, nhưng mà lại như là sao rơi từ phía chân trời xẹt qua, thẳng tắp nện vào trong lòng của cô, ‘thình thịch, thình thịch, thình thịch’, từng phát từng phát, mạnh mẽ có lực.
Diệp Dĩ Mạt chợt nghe âm thanh hoa nở, hoa nở sum xuê, qua một đám người, đều bù không được người nọ nhàn nhạt cười nhẹ một tiếng.
Thì ra là, đây chính là cảm giác động lòng.
Xa xa, người ra người vào tấp nập, Tất Tử Thần liếc mắt liền thấy được cô. Như có thần giao cách cảm vậy, đầu tiên nhìn, liền thấy cô.
Một thân áo phông đơn giản, giày thể thao màu trắng cùng quần jean màu sáng, còn đội mũ lưỡi trai màu cafe trên đầu, làm cho người ta thấy thoải mái tự nhiên hào phóng, ở nơi ngày hè chói chang này, cũng khiến người giống như mát mẻ hơn không ít.
Ước chừng là ánh mặt trời quá chói mắt, cách thật là xa, đã nhìn thấy mắt cô giống như tiểu hồ ly đang híp lại, miệng không biết lẩm bẩm oán trách những thứ gì ở đây.
Thấy cô giương mắt nhìn, anh cũng chỉ là theo thói quen mỉm cười, lại thấy trong nháy mắt cô giật mình đứng ở nơi đó, vẻ mặt ngơ ngác không biết nghĩ cái gì, mặt bị mặt trời phơi có chút đỏ hồng thấy đáng yêu làm sao. Nha đầu này, chẳng lẽ phơi nắng đến chống mặt?
Cũng không phải là phơi nắng đến chóng mặt, chỉ là bị khuôn mặt tươi cười của doanh trưởng Tất quá mức tuấn lãng làm cho say nắng mà thôi. Người đàn ông mặc đồng phục, còn lộ ra nụ cười lúm đồng tiền ‘quyến rũ’ như vậy, cô giáo Diệp rất không chịu thua kém, nhìn không chớp mắt.
"Chờ một chút, sau khi về đến doanh trại cất đồ, rồi đi nhà khách ăn cơm trưa thôi."
Diệp Dĩ Mạt thật ra thì rất muốn hỏi, tại sao cô lại muốn đi xa xôi như vậy, không ở thành phố lại không ngừng cố tình chạy đến chỗ bộ đội ở đây? Nhưng là, chống lại đôi mắt mỉm cười của anh, có vấn đề gì cô cũng nuốt xuống. Chẳng lẽ, đây chính là nam sắc mị hoặc?
Dọc theo đường đi tùy ý hàn huyên ít chuyện, thời gian thật cũng không cảm thấy trôi qua chậm. Đã đến nơi đóng quân của Tất Tử Thần. Lính trinh sát đứng ở cổng thẳng lưng giơ tay chào, khiến Diệp Dĩ Mạt ngồi ở trong xe cũng không khỏi ưỡn thẳng lưng.
Khi Tất Tử Thần thay anh làm thủ tục ghi danh, Diệp Dĩ Mạt rất hữu hảo hướng về phía trẻ tuổi lính trinh sát mỉm cười, lại làm cho người ta mặt đỏ ửng.
Thật đúng là xấu hổ mà, cô giáo Diệp quan sát tuổi lính trinh sát này cùng nam sinh trong lớp không xê xích bao nhiêu, nhiều lắm là bộ dạng mười tám mười chín tuổi, gương mặt đen nhánh tràn ngập ngây thơ, cũng đã mặc quân trang trong người, bảo vệ quốc gia.
Tất Tử Thần giơ lên ba lô, đừng xem ba lô không lớn, đồ bên trong cũng không ít, trướng phình, cũng đủ nặng."Đi thôi, trước tiên để đồ vào phòng làm việc của tôi đã, sau đó dẫn cô đi ăn cơm." Tất Tử Thần rất là tự nhiên đi ở bên cạnh Diệp Dĩ Mạt, tuấn nam mỹ nữ, vốn là dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người khác, huống chi là ở trại lính căn bản đều là đàn ông này, bất thình lình xuất hiện một cô gái thanh tú như vậy, sao lại không đem toàn bộ ánh mắt tất cả mọi người đều hấp dẫn tới?
Đoàn trưởng Trương đang đứng ở cửa sổ hút thuốc không dám tin xoa xoa khóe mắt, bố nó, ông không nhìn lầm chứ? Người mang theo vị cô gái đi tới, là tiểu tử Tất Tử Thần kia chứ?"Lão Triệu lão Triệu, ông qua đây nhanh lên!" đoàn trưởng Trương vội vàng kêu chính ủy, cuộc sống chiến sĩ này là do ch