Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trọn Đời Không Buông Tay

Trọn Đời Không Buông Tay

Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 134890

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/890 lượt.

học chọc đồ ăn trong bát.
Tưởng Chính Nam buông đũa xuống, nói: “Được rồi, không muốn ăn cũng không cần phải ăn nữa. Đi, anh đưa em ra ngoài dạo một vòng.” Đối với đứa con cả này, Lục Ca Khanh xưa nay rất yên tâm, liền trơ mắt nhìn con trai kéo tay con gái đi ra phòng khách.
Dì Lan nói: “Tiểu Tuyền giận dỗi cũng đã vài ngày rồi —-’’ Lục Ca Khanh thở dài nói: “Con cái đều đã lớn cả rồi, đứa nào cũng có tâm tư của riêng mình. Cái này gọi là con gái lớn không phải của mình —- ai —- chúng ta đều đã già rồi, không còn dùng được nữa —-”
Dì Lan khẽ cười: “Bất quá là còn nhỏ, tuổi trẻ lên ngẫu nhiên có cãi nhau xích mích — khi nói chuyện yêu đương, ai không vậy chứ? Phải không?” Lục Ca Khanh nhếch miệng, cười như không cười: “Cái này cũng đúng. Khi bạn bè nói chuyện khó tránh khỏi mồm mép đùa giỡn lừa người.”
Dì Lan nói: “Cũng không hẳn. Hơn nữa, Tiểu Tuyền sớm hay muộn cũng phải gả ra ngoài. Chị xem coi, hiện tại đã u sầu như vậy, sau này có tuổi còn như thế nào chứ?”
Tâm tình Lục Ca Khanh tốt hơn một chút, lại nói: “Ai —- tôi chỉ có một đứa con gái là Tiểu Tuyền, dì xem nó coi, ngay cả một chút đạo lý đối nhân xử thế cũng không hiểu, tôi a, luôn lo là nó bị hại thôi.”
Dì Lan gắp món mà bà thích bỏ vào bát cho bà: “Chị cũng không phải nghĩ nhiều làm gì. Hơn nữa có thiếu gia ở đây, làm gì có ai có thể hại tiểu thư chứ? Em xem cậu ấy nha, so với hai anh chị còn thương tiểu thư hơn ý chứ.”
Lục Ca Khanh nghe vậy, không khỏi lại mỉm cười: “Lúc đó, khi sinh Tiểu Tuyền, tôi sợ là hai anh em cách nhau quá nhiều tuổi, lớn nhất định sẽ khi dễ bé, ai biết được, Chính Nam từ nhỏ đã coi đứa em gái này như là bảo bối vậy —- ngay cả tôi cũng phải đỏ mắt mà nhìn.”
Dì Lan cười dài nói: “Đó còn không phải phúc khí của phu nhân đó sao? Cho nên chị cũng không phải suy nghĩ miên man làm gì nữa, nhanh ăn cơm đi nha.”






Xe một đường hướng về phía mảnh đất nội thành phồ hoa mà chạy tới, Tưởng Chính Nam giơ tay vuốt vuót mái tóc quăn dài của em gái, cưng chiều cười nói: “Muốn đi đâu đây?” Tưởng Chính Tuyền mệt mỏi dựa vào lưng ghế, không nói lời nào.”
Tưởng Chính Nam trực tiếp đưa em gái về nơi ở của mình. Gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Anh Chương: “Ở đâu đấy? Đến ngay chỗ của anh đi.”
Cởi Âu phục, sắn tay áo lên, từ trên quầy rượu lấy ra một chai rượu màu đỏ, rót hai ly. Đưa cho Tưởng Chính Tuyền, nói: “Uống đi, hiện tại em cần một chút rượu.”
Tưởng Chính Tuyền nhìn chằm chằm ly rượu trước mắt, màu hồng sánh sánh trong ly thủy tinh, mờ mờ ảo ảo tản ra ánh sáng rực rỡ. Hai tay cô nâng ly rượu lên, ngửa đầu”Ừng ực, ừng ực” uống một hơi cạn sạch.
Tưởng Chính Nam lại rót cho cô một ly thật đầy. Còn bản thân hắn lại ngồi ở một bên sofa nhìn, cầm ly rượu lắc lắc, ngẫu nhiên mới hớp một ngụm, cũng không mở miệng nói gì cả. Quả nhiên, Tưởng Chính Tuyền sau khi ngơ ngẩn uống hết hai ly rượu, liền buông ly xuống, bỗng nhiên đi tới ôm cổ hắn, tựa đầu chôn trong ngực hắn, nức nở : “Anh, Diệp đại ca nói muốn chia tay với em!”
Chờ khi hắn tắm rửa xong xuôi đi xuống, Tưởng Chính Tuyền đã muốn ghé vào bên đùi Diệp Anh Chương mà ngủ.
Diệp Anh Chương thấy hắn, hạ thấp người xuống, nói: “Tưởng đại ca. Tiểu Tuyền ở chỗ của anh, em cũng yên tâm, em đi về trước đây “
Tưởng Chính Nam cười cười, nhưng là ý cười không xuất phát từ đáy mắt. Giống như tùy ý mà nói: “Tất cả mọi người đều là người một nhà, làm gì mà phải khách khí chứ! Chỗ đây của anh còn nhiều phòng, không bằng cậu ở đây một tối đi.”
Diệp Anh Chương thật cẩn thận đem đầu Tưởng Chính Tuyền dựa vào sofa xong, lúc này mới đứng dậy. Có lẽ là do ngồi bất động quá lâu, khi chân anh khi di động có chút khác lạ.
Tay Tưởng Chính Tuyền vẫn lôi kéo cánh tay Diệp Anh Chương, Diệp Anh Chương vừa động, tựa như cô ta cảm nhận được mà quay đầu lại thì thào nói lời vô nghĩa: “Diệp đại ca, đừng đi.” Diệp Anh Chương ngẩn ra, không dám nhúc nhích nữa.
Tưởng Chính Nam rót một ly rượu đưa cho Diệp Anh Chương, rồi lại cầm cái ly ban nãy của mình lên: “Anh cũng bận, lâu lắm rồi không có gặp cậu. Gần đây công việc thế nào?”
Diệp Anh Chương khẽ cười, cụp mi mắt: “Vẫn thế thôi.” Tưởng Chính Nam cười nhạt: “Nghe nói lần này thị ủy thành phố Z bầu cử, chú Diệp có hy vọng rất lớn!”
Diệp Anh Chương tựa hồ cực lãnh đạm, nửa ngày chỉ nói một câu: “Phải không? Em không rõ lắm.” Tương Chính Nam cũng không có nói thêm gì nữa. Đối với chuyện tình giữa hắn và chú Diệp, khi điều tra về Hứa Liên Trăn, hắn cũng đã nhân tiện hiểu biết thêm một chút.
Sau một lúc lâu, Diệp Anh Chương có vẻ như có như không mà hỏi: “Đúng rồi, Tưởng đại ca, gần đây nghe nói anh thường xuyên đi công tác?” Tưởng Chính Nam cười như không cười nói: “Đúng vậy, có rất nhiều dự án mới mở, bận đến quay cuồng cả đầu óc. Nói gì đâu, sáng hôm nay còn ở Sept Ile đó!”
Hai người nói chuyện phiếm một lát, Diệp Anh Chương giống như hạ quyết tâm, buông ly rượu xuống, nói: “Tưởng đại ca, đã khuya, em cáo từ trước. Nhờ anh chăm sóc Tiểu Tuyền.”


pacman, rainbows, and roller s