Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trọn Đời Không Buông Tay

Trọn Đời Không Buông Tay

Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 134872

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/872 lượt.

ruột thịt của chính mình, lắc đầu thở dài cùng cười khổ: “Ai, trách không được cổ nhân nói con gái hướng ngoại, nước tràN khỏi bát. Em a, không biết xấu hổ làgì! Đúng là chả được nết gì!”
Hai người thay đổi quần áo xong, ngay tại bể bơi bên ngoài chính thức mở màn đua tài, anh đuổi tôi truy, trong bể bơi bọt nước văng tung tóe.
Tưởng Chính Tuyền nói với Liên Trăn: “Kỳ thật lúc còn rất nhỏ anh tôi đã luyện bơi lội, khi đó mới học mẫu giáo thầy giáo đã bảo anh tôi là mần non tốt, nói cái gì phải cố gắng bồi dưỡng, về sau nhất định có thể giành giải quán quân quốc tế gì đó. Anh tôi cũng thích bơi lội, chính là ông nội của tôi luyến tiếc, nói làm vận động viên rất khổ, Tưởng gia mấy đời độc đinh . . . . . . Nếu lúc đó kiên trì tập luyện, nói không chừng có thể giành quán quân gì đó nha. . . . . .”
Đích thực hai người sàn sàn như nhau bất phân thắng bại, nhưng cuối cùng vẫn là Tưởng Chính Nam hơn một cánh tay.
Tưởng Chính Tuyền đưa khăn tắm cho Diệp Anh Chương, cổ vũ nói: “Diệp đại ca, so với lần trước có tiến bộ nga. Lần sau khẳng định anh sẽ thắng.”
Tưởng Chính Nam nghe vậy, mỉm cười nhìn đứa em gái “Ăn cây táo, rào cây sung”, cũng chỉ biết lắc đầu thở dài. Vừa quay đầu, đã thấy tầm mắt Hứa Liên Trăn yên lặng dừng ở trên người Diệp Anh Chương , giống như ngây ngốc.
Tưởng Chính Nam cố nén sắc mặt, một cơn tức giận vô danh xông lên, tiến lên ôm chặt lấy cổ tay Hứa Liên Trăn: “Đi, cùng tôi đi tắm rửa.” Diệp Anh Chương cùng Tưởng Chính Tuyền vẫn đứng ở bên cạnh, thế nhưng hắn lại nói trắng phớ như vậy. Hứa Liên Trăn hé ra khuôn mặt cười đột nhiên một tầng mây đỏ, nhất thời cảm thấy xấu hổ không biết trốn đi đâu mới được.
Khóe miệng Tưởng Chính Nam gợi lên độ cong như có như không ngẩng đầu hướng Diệp Anh Chương nói: “Hai đứa cứ tự nhiên, anh đi tắm rửa một cái.”
Sắc mặt Tưởng Chính Nam âm trầm lôi kéo tay Hứa Liên Trăn mà đi, để lại Tưởng Chính Tuyền cùng Diệp Anh Chương ở bên cạnh bể bơi.
Mãi cho đến khi tới cầu thang Hứa Liên Trăn mới nhận thấy đau nhức từ cổ tay truyền tới. Tưởng Chính Nam vẫn như trước chặt chẽ túm tay cô, không chút nào thương tiếc mà lôi kéo cô đi về phía trước. Hứa Liên Trăn định rút cánh tay lại, nhưng mới vừa động, đã thấy hắn quay đầu, ánh mắt tức giận nhìn cô liếc mắt một cái.
Người này có điểm là lạ.
Tiến vào phòng ngủ, Tưởng Chính Nam liền”ầm” một tiếng dùng chân đá cửa phòng. Cô bị hắn kéo lại trước người, áp chặt trên cửa.
Hắn đè lên cô, từ trên cao cúi xuống nhìn, suy nghĩ lòng vòng không biết thế nào liền thốt ra : “Cô chưa từng nhìn thấy đàn ông sao, đâu mà phải nhìn chằm chằm Diệp Anh Chương thế hả. . . . . .”
Bất quá cô chỉ là nhìn vết sẹo trên cánh tay Diệp Anh Chương mà thôi. . . . . . Vết sẹo kia là bằng chứng duy nhất chứng minh quá khứ. . . . . . Đã từng xảy ra, sau đó hết thảy lại biến mất không chút dấu vết .
Hứa Liên Trăn mờ mịt khó hiểu lo lắng nhìn sắc mặt của hắn, không hiểu sao sắc mặt hắn lại có thể biến nhanh như vậy, rõ ràng mới vừa rồi tâm tình vẫn còn không tồi đâu. . . . . .
Đồng tử trong veo, sóng mắt như nước, bộ dáng một mảnh vô tội. Lòng Tưởng Chính Nam dâng lên cảm giác nôn nóng cùng phẫn hận khó tả tựa như có ngọn lửa đang thiêu đốt trong lồng ngực, thầm nghĩ tìm kiếm cái gì đó để phát ra.
Tầm mắt thấp xuống, liền nhìn thấy xương quai xanh mảnh khảnh của cô, trắng nõn mà yếu ớt. Yết hầu Tưởng Chính Nam căng thẳng, nhẹ nhàng bao trùm lên.
Thân mình Hứa Liên Trăn cứng đờ, bản năng ngoái mặt đi, cánh môi Tưởng Chính Nam dừng ở trên cổ của cô. Hắn cũng không hiểu sao mình vẫn duy trì tư thế này, hơi thở ấm áp, trêu chọc cô, thoải mái mà lại khó chịu.
Rốt cuộc hắn bị làm sao vậy? Nhưng cô chưa kịp nghĩ ngợi gì, nụ hôn của Tưởng Chính Nam đã đổ ập xuống, hai tay xé rách quần áo của cô. . . . . .
Giống như thống khổ lại giống như an ủi, cảm giác choáng váng đánh úp lại. . . . . . Cô nắm cánh tay hắn, thân mình căng thẳng, giống con mèo nhỏ phát ra tiếng cầu xin mê người: “Đừng. . . . . . Từ bỏ. . . . . .” Tưởng Chính Nam hôn ở môi cô, dùng sức mà cắn. Hứa Liên Trăn chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt, cô túm lấy tay hắn, dùng hết toàn bộ khí lực cắn một cái thật mạnh. Động tác của hắn khẽ chựng lại, nhưng rất nhanh lại càng càn rỡ mà ra vào trong cơ thể cô.
Miệng ngập mùi máu tanh. . . . . . Cô dốc toàn bộ khí lực trên người cắn một phát thật mạnh nữa, giống như muốn cắn đến khi thịt trên người hắn lả ra mới thỏa lòng . . . . .
Cô càng cắn, hắn lại càng hưng trí. Từ trước đến giờ hắn là kẻ thích tra tấn người khác, hôm nay lại hưng trí. Cho nên ra tay không chút lưu tình.
***
Thời điểm Hứa Liên Trăn tỉnh lại, trong phòng một mảnh đen tuyền, bật đèn lên, nhìn nhìn đồng hồ, không khỏi sửng sốt, đã là buổi tối .
Bên giường không có người, trong phòng cực yên tĩnh. Hứa Liên Trăn chỉ cảm thấy cả người đau nhức, thầm nghĩ không muốn nhúc nhích. Chính là bụng lại kháng nghị. . . . . .
Cô cực kỳ thong thả ngồi dậy, chân trần dẫm lên thảm, vào phòng thay quần áo. Tùy tay lấy một cái quần trắng để thay,


Old school Easter eggs.