
Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em
Tác giả: Lý Tiếu Tà
Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015
Lượt xem: 1341661
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1661 lượt.
ân. Cô biết, hôm nay người của Kính Lan Hội can thiệp, sau này cô đừng mơ sống yên ổn.
Khẩu súng rời khỏi gáy Thịnh Linh, cô ta được người quản lý dìu đi mất.
Đoàn phim không dám ở lại quay tiếp, nhanh chóng rời khỏi nơi đó, quên cả thu dọn đồ.
Lúc rời đi, Trần Phong đứng ở cửa thang máy, chỉ nói một câu ngắn gọn nhưng ý tứ rõ ràng: “Chuyện ngày hôm nay, nếu có người dám tiết lộ cho giới truyền thông một chữ, sẽ tự gánh chịu hậu quả”.
Người của Kính Lan Hội xuống xe ô tô đợi trước.
Cả tầng lầu trống trải chỉ còn lại Bùi Hoan và Hoa Thiệu Đình.
Anh cầm tay cô: “Sáu năm qua… Tưởng Duy Thành để mặc em bị người khác ức hiếp, tôi sẽ tìm cậu ta thanh toán món nợ này”.
Bùi Hoan cúi đầu lặng thinh, cùng anh đi một đoạn mới mở miệng: “Anh bảo em sau này làm ăn thế nào, cho dù không ai tiết lộ nhưng trong giới kiểu gì cũng sẽ lan truyền tin đồn”.
“Tôi vốn định đến thăm em.” Ngữ khí của Hoa Thiệu Đình có chút tự giễu: “Bùi Bùi, bao nhiêu năm qua tôi không nỡ để em chịu cực khổ dù chỉ một phút. Bây giờ em hành hạ bản thân để trả thù tôi đúng không?”.
Ai cũng có thể nhìn ra, Bùi Hoan là nhân vật không được coi trọng nhất trong đoàn phim. Thái độ của những người đó không phải ngày một ngày hai. Cô chịu bao nhiêu ấm ức, bị chửi bao nhiêu lần, đã đếm không xuể từ lâu.
Bùi Hoan muốn giải thích, nhưng tâm trạng của Hoa Thiệu Đình hôm nay không được tốt, hô hấp có vẻ không ổn định nên cô chẳng dám nói linh tinh, sợ kích động đến anh. Cô đành để anh nắm tay đi ra thang máy, giống như trong quá khứ.
Bùi Hoan không nhớ rõ bộ dạng của Hoa Thiệu Đình khi đi ra ngoài. Đã từ lâu anh hiếm khi rời khỏi Lan Phường, thỉnh thoảng ra ngoài cũng là vào lúc thời tiết ấm áp.
Liếc qua áo khoác trên người Hoa Thiệu Đình, Bùi Hoan cười: “Kính Lan Hội nghèo đến mức này ư? Áo khoác từ bảy, tám năm trước mà anh còn mặc?”.
Đó là kiểu dáng từ xưa, cũng may trang phục của đàn ông vốn đơn giản nên bây giờ vẫn có thể mặc. Áo khoác này là quà sinh nhật Bùi Hoan mua tặng Hoa Thiệu Đình khi cô lần đầu tiên kiếm được tiền nhờ đóng quảng cáo.
Hoa Thiệu Đình cười: “Tôi lười động chân động tay, lâu lắm không ra ngoài. Tùy Viễn cằn nhằn cả buổi sáng, kêu không được để nhiễm lạnh. Tôi bảo người đi tìm, chỉ tìm thấy cái này là còn dày một chút”.
Cửa thang máy mở ra, anh đi vào trước. Cánh cửa vừa khép lại, anh liền ôm Bùi Hoan, biếng nhác tựa vào người cô: “Đợi em mua áo mới cho tôi”.
Trên người Hoa Thiệu Đình có mùi trầm hương, một mùi thơm trầm trầm được tạo ra từ loại gỗ có độ tuổi cả trăm năm.
Bùi Hoan rất quen thuộc với vòng ôm của anh. Cô không phản kháng, ngược lại giơ tay ôm Hoa Thiệu Đình. Thấy môi anh khá nhợt nhạt, cô không nhịn được nói: “Anh hãy bảo trọng”.
Sắc mặt Hoa Thiệu Đình không tốt lắm nhưng ánh mắt rất thư thái. Anh cúi đầu hôn Bùi Hoan, không cho cô né tránh: “Em sợ tôi chết sao? Mắc căn bệnh này mà còn sống đến bây giờ đã là một kỳ tích”.
Bốn bức tường trong thang máy đều bằng kính. Bùi Hoan bị anh áp người vào một bên, phản chiếu vô số bóng hình.
Tình yêu thật kỳ lạ, chuyện gì cũng không bận tâm, lỗi lầm nào cuối cùng cũng có thể tha thứ.
Bùi Hoan nghĩ, cuộc đời của cô coi như xong. Dù nản lòng thoái chí nhưng cô vẫn yêu anh, yêu không kém thời thiếu nữ ngu ngơ là mấy. Lúc Hoa Thiệu Đình hôn cô, trong lòng cô dâng tràn vô số nỗi ấm ức, tựa hồ bao mệt nhọc tủi nhục tích lũy trong mấy năm qua đều bùng phát, không thể kiềm chế.
Ngoài Hoa Thiệu Đình, chẳng ai có thể khiến Bùi Hoan yếu đuối như vậy. Cô có thể nhẫn nhịn mọi sự trách mắng và ức hiếp. Kể cả khi bị Tưởng Duy Thành đánh, cô cũng coi như không có chuyện gì xảy ra. Bởi vì cô không quen khóc trước mặt người khác.
Bùi Hoan nhớ lại thời học cấp ba. Lúc đó cô còn nhỏ tuổi nhưng đã có tâm tư tình cảm nên tìm đủ lý do bám lấy Hoa Thiệu Đình. Hoa Thiệu Đình lúc rảnh rỗi thường ra ngoài tìm đàn bà, Bùi Hoan giận dỗi, suýt nữa phóng hỏa đốt Hải Đường Các. Buổi chiều cùng ngày, Hoa Thiệu Đình đuổi người đàn bà đó khỏi Lan Phường.
Anh lớn hơn cô mười một tuổi, đương nhiên biết rõ tâm tư của cô. Năm đó, anh tỏ ra bất lực: “Sớm muộn cũng có ngày anh bị em làm cho tức chết”.
Bùi Hoan đắc ý nhảy lên vỗ má anh: “Anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Tại anh dung túng nên tính cách của em mới tệ như vậy. Anh chết rồi, em đi đâu tung hoành?”.
Nghĩ đến đây, Bùi Hoan không nhịn được cười. Cô giơ tay vỗ vỗ má Hoa Thiệu Đình như năm xưa. Anh tựa hồ cũng đoán ra suy nghĩ của cô, nắm tay cô nói nhỏ: “Theo tôi về nhà đi”.
Bùi Hoan cúi đầu lặng thinh. Hoa Thiệu Đình nhấn mạnh: “Được không?”.
Thấy Bùi Hoan không chịu, anh liền buông người cô mà không cưỡng ép.
Thang máy đã xuống tầng một. Hoa Thiệu Đình đột nhiên bấm nút đóng cửa. Cửa thang máy vừa mở ra lại khép vào.
Anh cúi xuống nói nhỏ bên tai cô: “Bùi Bùi, tối hôm đó… em đã uống thuốc chưa?”.
Bùi Hoan như rơi xuống vực thẳm ngay tức thì, cô mở to mắt nhìn Hoa Thiệu Đình: “Ý anh là gì?”.
Hoa Thiệu Đình giữ vẻ mặt vô cảm, nhắc nhở cô bằng ngữ khí kiên quyết: “Tôi không muốn