
Tác giả: Lý Tiếu Tà
Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015
Lượt xem: 1341658
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1658 lượt.
có con”.
Bùi Hoan cứng đờ người, mọi nỗi xúc động và kí ức đẹp đẽ bị dập tắt trong giây lát. Cô cố gắng duy trì lòng tự trọng đáng thương và đáng buồn của mình: “Anh yên tâm đi, cùng một sai lầm tôi sẽ không phạm phải lần thứ hai. Anh đã không muốn có, tôi cũng chẳng đê tiện đến vậy”.
“Bùi Bùi…”
“Hôm nay anh đến đây, thật ra chỉ vì quan tâm chuyện này phải không?” Bùi Hoan buốt giá trong lòng, lắc đầu: “Tôi nên sớm nhận ra mới phải, con người anh rất tàn nhẫn, năm xưa có thể ra tay, bây giờ cũng thế thôi”.
Hoa Thiệu Đình luôn cho rằng anh là Thượng đế của cô, có quyền bắt cô sống hay chết. Nhưng anh chưa chắc đã coi cô là con người. Anh nuôi cô lớn lên tựa như một thói quen, chiều chuộng cô là một thú vui. Anh nói yêu cô, nhưng kết quả cuối cùng rất thảm khốc. Anh yêu cô mà không chấp nhận đứa con của cô.
Bùi Hoan từ từ đẩy ngón tay lạnh giá của anh ra. Cô chợt thấy sự cảm động của mình vừa rồi rất nực cười.
“Hoa Thiệu Đình, tôi sẽ không tha thứ cho anh.” Bùi Hoan cất giọng run run: “Những việc anh làm… không phải là con người…”.
Cửa thang máy mở ra, Bùi Hoan quay người đi ra ngoài, đầu không ngoảnh lại.
Bùi Hoan bỏ đi một lúc lâu, Trần Phong mới thấy Hoa tiên sinh từ trung tâm thương mại đi ra ngoài.
Mọi người đều đợi anh lên xe, nhưng anh lại nói muốn đi bộ một đoạn.
Hơn mười giờ, đường phố đã rất đông người. Hoa Thiệu Đình dõi mắt về ngã tư phía trước. Bất chấp ánh mắt kinh ngạc của đám thuộc hạ, anh hòa vào dòng người đi bộ trên hè phố. Thậm chí lúc đợi đèn xanh ở ngã tư, anh còn lấy đồng xu, mua tờ báo ở quầy bên cạnh.
Đám người của Kính Lan Hội trố mắt nhìn.
Trần Phong lặng lẽ dõi theo bóng Hoa tiên sinh, đột nhiên cảm thấy tình hình bây giờ rất buồn cười.
Rõ ràng người đàn ông này đi giữa đám đông cũng chẳng có ba đầu sáu tay, vậy mà tại sao ai nấy đều tin, anh không phải người bình thường.
Kết quả của việc Hoa Thiệu Đình muốn đi bộ là, một mình anh vừa đi vừa đọc báo, còn đằng sau là một đoàn xe con màu đen dài, giữ tốc độ rất chậm đi theo anh.
Đoàn xe nhanh chóng khiến giao thông bị ách tắc. Tiếng còi đinh tai nhức óc cuối cùng cũng tác động đến Hoa Thiệu Đình. Anh chau mày quay đầu, Trần Phong lập tức phanh gấp, suýt nữa đâm vào người qua đường.
Đó là một người phụ nữ dắt một bé gái chưa đến mười tuổi. Hai mẹ con giật mình bởi tiếng còi xe, người mẹ trẻ ôm con lúng túng giữa đường.
Trần Phong định xuống xe đuổi bọn họ đi chỗ khác, Hoa Thiệu Đình đã đi tới, dùng ánh mắt ra hiệu anh ta im miệng.
Đứa trẻ rất hoảng sợ. Người và xe ở xung quanh tắc nghẽn, tạo thành một đống hỗn loạn.
Chỉ có người đàn ông sắc mặt tái nhợt ấy vẫn đứng yên lặng, nhìn chằm chằm bé gái.
Sau đó Hoa Thiệu Đình mỉm cười, nói với người mẹ: “Tôi xin lỗi”.
Người mẹ hơi sợ hãi trước đôi mắt thâm trầm của anh, ôm chặt con gái vào lòng theo bản năng: “Không… không có gì”.
Ánh mắt Hoa Thiệu Đình lại dừng ở cô bé, anh cất giọng dịu dàng: “Vừa rồi làm cháu sợ phải không? Đều là lỗi của bọn họ, bảo chú kia mua quà nhận lỗi với cháu nhé?”.
Nói xong, anh liền ra hiệu Trần Phong đến xin lỗi. Rõ ràng là ý tốt, anh chỉ muốn đứa trẻ đừng sợ hãi.
Nào ngờ con bé liếc qua anh, đột nhiên ôm chặt tay mẹ, cúi gằm mặt xuống.
“Không cần đâu.” Người mẹ nhận ra bầu không khí bất thường, đám người này chiếm đường không chịu rời đi, nhất định không phải người tốt. Thế là cô vội vàng bế con gái bỏ chạy.
Hoa Thiệu Đình dõi theo bóng hai mẹ con, thất thần một lúc. Trần Phong lại mời anh lên xe. Anh gật đầu, đứng giữa phố xá đông người, đột nhiên hỏi Trần Phong: “Con bé sợ tôi phải không?”.
Trần Phong mù mờ, ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Hoa tiên sinh, anh là chủ nhân”.
“Ý tôi là, tôi khác mọi người ở điểm nào? Tại sao khi tôi làm những chuyện của người bình thường, đều không đạt được kết quả tốt đẹp?”.
Trần Phong nhanh chóng tiếp lời: “Tiên sinh không làm điều gì sai trái”.
Hoa Thiệu Đình im lặng, quay người lên xe của mình. Trên đường về Lan Phường, Trần Phong ngồi ở ghế lái phụ, thầm nghĩ, hôm nay Hoa tiên sinh có thái độ bất thường, chắc chắn bởi vì Tam tiểu thư không làm theo ý anh.
Trần Phong muốn tìm những lời nói dễ nghe để làm dịu bầu không khí, nhưng Hoa tiên sinh ngồi ở ghế sau có vẻ trầm tư suy nghĩ, khiến anh ta không biết mở miệng thế nào. Một lúc lâu sau, anh ta mới lên tiếng: “Chắc là Tam tiểu thư thất vọng vì chuyện năm đó”.
“Tôi biết. Giống ngày hôm nay, nếu là người khác, tùy tiện đi lại trên phố cũng không phiền phức như vậy.” Hoa Thiệu Đình bóp trán, thở dài: “Năm đó cũng thế, tôi là một người đàn ông, vì yêu cô ấy, không muốn cô ấy khổ sở nên mới gánh chịu tất cả. Điều này là sai lầm hay sao?”.
“Tiên sinh nên nói chuyện thẳng thắn với Tam tiểu thư.”
“Bùi Hi là chị gái ruột của cô ấy. Nếu tôi nói ra, cô ấy sẽ sống không bằng chết. A Phong, tôi không muốn thấy cô ấy đau lòng. Dù sao tôi cũng chỉ còn vài năm nữa, nếu cô ấy muốn hận tôi…” Nói đến đây, anh đã thấm mệt, thanh âm như bị hụt hơi: “Vậy thì để cô ấy hận đi”.
Buổi tối hôm đó, Trần P