
Em Là Tất Cả Những Gì Anh Khao Khát
Tác giả: Bảo Bảo Tuyền Nhi
Ngày cập nhật: 03:19 22/12/2015
Lượt xem: 1341347
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1347 lượt.
ng này cực kỳ nhàm chán.
“Được, mang con mèo tham ăn này cùng đi xuống.”
Nói xong Thiệu Tử Vũ ôm lấy cô đi xuống lầu dưới, nhìn bộ dáng thoả mãn của cô, khẽ cười, ánh mắt lại chuyển càng thâm. (Woa, anh Thiệu là nhất, cưng chiều chị Lam quá trời, nghe anh nói, xem anh làm, thật sự là Kẹo cũng muốn chết trong ngọt ngào của anh)
Thật ra thì vừa rồi anh không có nói thật với bé con, buổi chiều thừa dịp lúc cô ngủ anh đã đến nhà cô, nhưng mà cũng không phải là vì thuyết phục người nhà cô đồng ý hôn sự của bọn họ, mà là cho bọn họ xem video nói Lam Kỳ bị nguy hiểm, còn có chuyện của Lam Vũ cùng Lý Hạo đều nói hết cho bọn họ.
Anh biết chuyện này sẽ làm cho bọn họ lo lắng, nhưng so với chuyện để bé con bị nguy hiểm thì không quan trọng bằng.
“Thiệu ngốc, em không cần ăn dưa chuột. “Dưới lầu Lam Kỳ nhìn rau dưa trong tủ lạnh lắc đầu, cô chán ghét ăn rau xanh.
Thiệu Tử Vũ nhìn cô tà khí cười.
“Hiện tại không ăn, đợi buổi tối sẽ cho em ăn.” (Á, anh Thiệu vừa nói cái gì, Kẹo không nghe gì hết, cũng không có tưởng tượng cái hình ảnh cấm trẻ con kia *lắc đầu, nhắm mắt, tự thôi miên*)
Vài giây sau, Lam Kỳ mới hiểu rõ ý tứ kia, mặt đỏ bừng một mảnh, “Sắc quỷ.”
Trước kia tại sao cô lại không phát hiện tiềm chất về phương diện này của anh, đùa giỡn cô. Cơm nước xong, Thiệu Tử Vũ cùng Lam Kỳ ngồi xem TV một hồi, lúc chuẩn bị lên lầu liền nhận được điện thoại.
Cúp điện thoại anh suy nghĩ một lát rồi mở miệng.
“Bé con, em đi ngủ trước, anh sẽ kêu Tiểu Lý qua đây với em, có cần cái gì thì em gọi cậu ấy.”
“Làm sao vậy?” Lam Kỳ hỏi, cô có thể từ trên mặt anh nhận ra được chuyện nặng nhẹ xảy ra.
“Trong bộ đội có chút việc gấp.”
“Vậy anh đi đi, một mình em ở đây là được.” Đây là nhà của bọn họ, nhiều người cô cảm thấy là lạ, hơn nữa cô chỉ là bị trật chân một chút không có gì đáng ngại, muốn Tiểu Lý qua với cô, có chút bất tiện.
“Nghe lời!” Thiệu Tử Vũ nhẹ dụ dỗ, một mình cô ở đây, anh không yên tâm.
“Được rồi.” Lam Kỳ gật đầu, dù sao cô cũng ngủ không được, có thêm người cùng xem TV.
“Ừ, anh rất nhanh sẽ trở lại, em chờ anh.”
“Được.”
Thiệu Tử Vũ để cho Tiểu Lý bảo vệ Lam Kỳ sau đó lái xe đến địa chỉ theo như người kia nói trong điện thoại.
“Có tìm được người hay không?” Anh hỏi.
Thiệu Tử Mục lắc đầu, nửa tiếng sau có người thấy Lý Hạo nhưng bọn họ không có tìm thấy.
Thiệu Tử Vũ mím môi, bây giờ cũng không tốt nếu báo cảnh sát, hơn nữa không có chứng cớ Lý Hạo mang Lam Vũ đi, huống chi hai người là quan hệ người yêu, càng thêm phiền phức.
“Sáng nay Lý Hạo thông qua chợ đếm mua một khẩu súng.” Đây là tin tức anh vừa nhận được, cho nên anh mới cố ý qua đây, nếu Lam Vũ gặp chuyện không may anh tin bé con sẽ rất đau khổ, mà anh không muốn để cô đau khổ.
“Tên khốn kiếp này muốn làm cái gì.” Trong lòng Thiệu Tử Mục căng thẳng, cặp mắt rét lạnh, sau đó nắm chạt quả đấm. (Cmn, tên khốn Lý Hạo này đúng là điên rồi, không biết chị Vũ có bị gì không.)
Trong phòng ngủ Lam Kỳ rất buồn bực, cô muốn xem phim tình cảm, Tiểu Lý lại thích xem phim chiến tranh, không còn cách nào, người ta là khách, vì thế cô ngồi trong phòng sách chơi máy tính cảu Thiệu ngốc.
Mới vừa khởi động máy tính điện thoại cô vang lên, nhìn một chút là một dãy số lạ.
“A lô….”
Đầu bên kia điện thoại yên tĩnh không tiếng động, cô lại a lô vài tiếng, vẫn không có phản ứng.
Người nào nhàm chán đùa dai như vậy, gọi tới lại không nói tiếng nào, mới vừa chuẩn bị cúp máy đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói.
“Kỳ Kỳ” Giọng nói quen thuộc gấp gáp.
“Lý Hạo?” Lam Kỳ nghe giọng nói liền nhận ra là Lý Hạo, nhưng lại dường như không phải, bởi vì giọng nói này cùng với giọng nói khi bọn họ nói chuyện lại không giống nhau, tới cùng chỗ nào không giống nhau cô lại không nói được.
“Kỳ Kỳ” Đầu bên kia điện thoại lại lập lại gọi tên cô.
“Anh Lý Hạo, là anh sao?” Lam Kỳ hỏi.
“Ừ.”
Là Lý Hạo, cô yên tâm, trước đó cô vẫn lo lắng cho chị gái già, hiện tại xem ra không có việc gì. (Phải không? Chẳng những có việc mà còn là việc lớn nữa đó chị Lam ngốc)
“Chị em đâu mất rồi? Chị ấy đi cùng với anh phải không?” Chị gái già cũng thật là, trễ như vậy còn không về nhà.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một chút.
“Kỳ Kỳ, em muốn gặp chị em sao?”
“Đương nhiên.” Lam Kỳ cảm thấy lời Lý Hạo thật là không hiểu ra sao cả, lại còn kỳ lạ.
“Vậy em tới chỗ này đi, nhớ kỹ, chỉ có thể một mình em tới, anh không muốn người khác biết, nếu không thì em không thể gặp được cô ấy rồi.”
“Ah có ý gì?” Lam Kỳ có ngốc cũng nghe ra không thích hợp, cái gì gọi là ‘một mình tới’, cái gì gọi là ‘không thể gặp được’.
“Ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng đừng hỏi, em qua đây liền biết.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói mềm mại.
Giọng nói này làm cho Lam Kỳ lạnh run một cái.
“Anh nói địa chỉ cho em, nhớ kỹ, nghe lời, nếu không thì anh sẽ tức giận.”
Tiếp theo đầu bên kia điện thoại nói ra một địa chỉ, Lam Kỳ biết đó là một khu công nghiệp bị bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, khu công nghiệp bị ô