
Tướng Công Thiếp Tóm Được Chàng Rồi
Tác giả: Bảo Bảo Tuyền Nhi
Ngày cập nhật: 03:19 22/12/2015
Lượt xem: 1341346
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1346 lượt.
nhiễm nặng nề mấy chục năm trước, đã bỏ hoang nhiều năm, nhà xưởng cũ nát, rất ít người ở chỗ này.
Làm sao Lý Hạo có thể mang chị gái già đến nơi này?
Đột nhiên cô cảm thấy tên Lý Hạo này rất đáng sợ, hắn ta có thể gây bất lợi đối với chị gái già hay không?
(Ày, giờ này mới biết sợ, lúc trước còn bênh tên khốn kiếp này, chửi thầm anh Mục te tua)
Nhưng bây giờ chị gái già đang ở cùng với hắn ta, dù đáng sợ cô cũng phải đi.
“Nhanh lên một chút, anh chờ em.”
“Ừ.” Lam Kỳ gật đầu, cô lập tức đi ngay.
“Kỳ Kỳ đừng nghe hắn ta, đừng đến, mau báo cảnh sát, hắn bị điên rồi.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thét chói tai của Lam Vũ.
“Câm miệng…. Yên tĩnh. Đùng” Sau đó điện thoại bị cắt đứt.
“Chị.” Thân thể Lam Kỳ trống rỗng, cô mới vừa nghe thấy tiếng thét của chị gái già, hơn nữa sau cùng còn có một tiếng giống như tiếng pháo nổ mạnh mẽ.
Không được, cô phải chạy nhanh qua, chị gái già nhất định là đã xảy ra chuyện, lúc xuống lầu cô chuẩn bị gọi điện thoại cho Thiệu ngốc.
Suy nghĩ một chút lại để xuống, không được, Lý Hạo nói chỉ cho một mình cô đến, hơn nữa ban ngày chị gái già cũng cảnh cáo không cho cô đi theo sau, cô không biết làm sao Lý Hạo biết được, nhưng bây giờ cô không thể mạo hiểm.
Nhất định là Lý Hạo cùng chị gái già xảy ra tranh chấp muốn cô đến khuyên giải, nhất định là như vậy, cô không ngừng tự an ủi chíh mình. (Chị Lam ngốc, đến giờ còn tự lừa mình dối người, còn không nhìn rõ bộ mặt ghê tởm của tên khốn kia, cái gì mà tranh chấp, cái gì mà khuyên giải, tên điên đó muốn bắt chị đó, ngốc ạ)
Xuống lầu, Lam Kỳ không nói tiếng nào đi ra ngoài.
P/s: Chị Lam ngốc, thế nào cũng xảy ra chuyện, tên khốn Lý Hạo đó điên rồi, chó cùng rứt giậu, thế nào hắn ta cũng gây ra chuyện điên cuồng gì đó.
Không biết chị Vũ có sao không? Tiếng đùng kia không phải là tiếng súng đi? Chị Lam đi đến đó sẽ như thế nào? Công Tôn Vân có giết được tên đê tiện Lý Hạo này không?
Mong là không xảy ra chuyện gì hối tiếc.
Yêu cô như vậy
Tiểu Lý đang ngồi trên sô pha xem TV ngon lành liền vội vàng đứng dậy.
"Phu nhân, người muốn đi đâu?” Lúc đi thủ trưởng đã có dặn dò, muốn cậu đi cùng cô.
"Tôi muốn ra ngoài mua chút đồ."
"Vậy tôi cùng đi với phu nhân."
"Không cần, tôi lập tức trở về, cậu ở nhà chờ tôi là được.” Lam Kỳ từ chối, nếu để cho Tiểu Lý đi theo, cô làm sao mà đi được.
"Vâng, vậy phu nhân ở chỗ này chờ tôi."
Tiểu Lý dặn dò, chỗ này là khu nhà riêng, xe của cậu đã bị thủ trưởng lái đi, lúc này muốn xe chỉ có thể ra ngoài tiểu khu xem có chiếc taxi nào hay không.
"Được, nhanh đi.” Lam Kỳ bắt đầu đuổi người.
Tiểu Lý bước nhanh đi về phía cổng tiểu khu, nhìn bóng người đi xa, Lam Kỳ quay đầu đi về hướng khác, từ đây ra ngoài còn có cái cổng, lần trước cô đã nhìn qua, đối với việc Tiểu Lý có thể bị mắng, nhưng cô thật sự rất vội.
Thiệu Tử Vũ lái xe về nhà đụng phải Tiểu Lý đang chờ taxi bên ngoài tiểu khu, trên mặt nhất thời nghiêm túc.
"Như thế nào cậu lại ở đây?” Anh không phải kêu cậu ta bảo vệ bé con sao?
"Phu nhân nói muốn đi ra ngoài, kêu tôi đi tìm xe."
"Cô ấy muốn ra ngoài?"
Sắc mặt Thiệu Tử Vũ nghi hoặc, cô gái nhỏ kia đã trễ thế này còn muốn đi đâu.
"Lên xe." Anh mở miệng gọi Tiểu Lý.
Bây giờ chuyện càng ngày càng khó giải quyết, anh suy nghĩ có nên nói chuyệnn của Lý Hạo cho cô hay không, mặc dù sẽ làm cho cô lo lắng. (Aiz, quan tâm quá sẽ làm giảm chỉ số thông minh, nếu anh Thiệu nói sớm thì chị Lam sẽ không hành động ngu ngốc như vậy rồi)
Sau khi lên xe, Thiệu Tử Vũ nhanh chóng lái xe về nhà.
"Người đâu?” Đến chỗ nhưng lại không thấy bóng dáng quen thuộc kia, anh rống lên với Tiểu Lý, không phải anh đã bảo cô ở chỗ này chờ anh hay sao, hiện giờ trên đường ngoại trừ mấy chiếc xe xon chạy qua, làm gì có bóng người nào.
Tiểu Lý nhìn chung quanh một chút, lại nhìn thủ trưởng nhà mình một chút, trên đường không có ai, trong nhà đèn cũng tắt, trong lòng lập tức cảm thấy, không xong.
"Thủ trưởng, tôi lập tức đi tìm.” Tiểu Lý vội vã chạy đi tìm người, lửa giận lớn như vậy làm cho cậu có cảm giác sắp bị giết đến nơi, không nghĩ ra không phải vừa mới rời khỏi phu nhân một chút hay sao, như thế nào lại gấp như vậy, tiểu khu này rất an toàn, có thể có chuyện gì chứ.
Sau khi Tiểu Lý đi, Thiệu Tử Vũ lập tức lất điện thoại gọi điện cho Lam Kỳ, gọi mấy cuộc cũng không ai bắt máy, anh dựa vào xe thất thần.
Thật ra thì chuyện này cũng không thể trách Tiểu Lý, anh không có nói chuyện ban ngày với cậu ta, cho nên cậu ta cũng không có phòng bị.
Anh đang suy nghĩ đã trễ như vậy rồi bé con còn muốn đi đâu, theo như hiểu biết của anh về cô, cô không có khả năng tự nhiên lại rời khỏi Tiểu Lý, càng không thể không nhận điện thoại của anh.
Bình tĩnh một chút, anh lập tức gọi một cú điện thoại cho Thiệu Tử Mục.
"Sao vậy Tử Vũ?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Thiệu Tử Mục.
"Không thấy Lam Kỳ."
"Làm sao có thể, không phải là em đã cho người nh