XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Tác giả: Bảo Bảo Tuyền Nhi

Ngày cập nhật: 03:19 22/12/2015

Lượt xem: 1341263

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1263 lượt.

ng hài hòa.
"Là âm thanh gì?"
Liễu Phương đứng lên ở trong phòng xem xét.
Biểu tình của Thiệu Tử Vũ 囧 một chút.
"Hôm nay ăn đồ ăn hơi nhiều, bụng không thoải mái."
Nhìn bộ dáng bình tĩnh của con trai, Liễu Phương yên tâm, nhà mình thì có cái gì ngạc nhiên chứ.
Anh mới thả rắm, Lam Kỳ mím môi không dám thở mạnh, đánh cái hắc xì thế nhưng bị nói thành thả rắm, Thiệu ngốc, cứng ngắc làm cho người ta chán ghét.
"Kia mẹ đi, con ngủ đi.”
Nói xong Liễu Phương đóng cửa đi ra ngòai không quấy rầy con trai nghỉ ngơi.
Hơn mười giây sau.
"Hô. . . Ngươi mới thả rắm." Lam Kỳ xốc chăn lên nóng đến đầu đầy mồ hôi, trừng mắt nhìn người bên cạnh, cười, cười đến bộ dáng muốn chết.
Thiệu Tử Vũ cười đến cánh tay nhẹ nhàng run run, cười xong lấy tay lau đi mồ hôi tinh mịn trên mặt cô, ánh sáng trong phòng rất tối nhìn không đến bộ dáng hồng hào quyến rũ của cô, cặp mắt kia lại dị thường lóng lánh, trêu chọc tim của anh.
"Nếu tôi không nói như vậy, bây giờ cô không phải là cái dạng thoải mái như này nằm ở đây rồi." Nói xong, anh lấy cái điều khiển từ xa mở lên máy điều hòa, mấy hôm trước có mưa xuống, không có máy điều hòa trong phòng cũng sẽ không nóng, nhưng là ở trong chăn có phải hay không loại nóng bình thường.
"Như thế nào mẹ anh còn có thể ăn tôi? Cùng lắm thì đưa đi cục cảnh sát, tự xông vào nhà dân cũng không phải là cái gì tội lớn tôi mới không sợ."
"Xì"
"Thiệu ngốc, anh cười cái gì?"
"Vậy cô trốn cái gì?"
“Tôi chỉ là sợ anh khó xử, là vì muốn tốt cho anh, tôi không ăn trộm đi cục cảnh sát cũng không có gì.”
"Đưa tới cục cảnh sát cũng không có gì, nhưng mẹ tôi sẽ nói cô thừa lúc nửa đêm leo lên giường tôi." Thiệu Tử Vũ không nhanh không chậm nói ra câu này làm cho người ta nổi điên.
"Nói bậy, ai leo lên giường anh, tôi là vì trốn bà ấy."
Vừa mới dứt lời Lam Kỳ liền phát hiện mình nói lỡ miệng, nhất thời sắc mặt suy sụp người này biết rõ cô ghét nhất chính là các trưởng bối thích đối với một chút chuyện nhỏ như hạt vừng, thêm mắm thêm muối, chỉ sợ thế giới không loạn, còn cố ý chọc giận cô.
"Mẹ tôi sẽ không nghí như vậy."
"Anh sẽ không giải thích sao?"
Trong phòng ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt người đàn ông dễ nhìn, thân hình như ẩn như hiện, giọng nói êm ái mang theo điểm lười biếng cực kỳ dễ nghe, Lam Kỳ rối rắm, người này thế nào xa lạ như vậy.
"Thiệu ngốc, anh biến thông minh."



Cả đời cho em khi dễ


Đột nhiên cô phát hiện sự thật này, trước kia cô nói cái gì chính là cái đó, anh cũng không phản bác, ngốc nghếch, là osin trung thực của cô.
"Không có, tôi vẫn là Thiệu ngốc trước kia."
Thiệu Tử Vũ giải thích, anh làm sao có thể nói chỉ ở trong mắt cô anh mới là Thiệu ngốc, trừ bỏ cô chưa từng có ai nghĩ như vậy về anh.
"Thật sự?"
"Ừ"
Cô sờ qua lại cằm của anh, râu, râu của Thiệu ngốc dài rồi, mặc dù đã cạo sạch nhưng vẫn còn cảm giác đâm tay.
"Kiểm nghiệm tốt lắm, không có."
Thiệu Tữ Vũ kéo xuống hai tay của cô nắm ở trong tay, bàn tay bao lấy tay nhỏ bé, Lam Kỳ chỉ có thể nửa nằm ở trên người anh.
"Râu anh dài rồi.”
Cúi người, Lam Kỳ nói.
"Tiểu công chúa, tôi đã là đàn ông.”
Mấy chữ đàn ông, từ trong miệng của anh nhẹ nhàng phun ra quanh quẩn ở trong đầu Lam Kỳ. . . Để cho thần trí cô phút chốc không thể quay về, anh là đàn ông cô nhìn ra được, nhưng theo trong miệng anh nói ra cảm giác lại không giống nhau, cô đang cố gắng từ trên người anh tìm kiếm cảm giác trong trí nhớ, nhưng trong lời nói của anh khiến trí nhớ trong cô dần dần hiện lên mang theo một cảm giác xa lạ.
"Anh gọi tôi tiểu công chúa vậy nhất định là Thiệu ngốc không thể nghi ngờ." Ngẩn người Lam Kỳ lúng túng thốt lên, nhớ khi còn bé trong phim hoạt hình đã thấy nhiều, thời điểm không có người như thế nào cũng phải làm cho anh gọi cô là tiểu công chúa, trước kia cảm thấy rất kiêu ngạo, hiện tai suy nghĩ lại thấy rất là xấu hổ, rất là ngây thơ.
"Tôi là công chúa vậy anh là cái gì?"
Thiệu ngốc đáng chết, đánh người không làm mất mặt, nói không nói rõ chỗ yếu, chuyện ngây thơ như vậy còn nhắc lại, bất quá muốn xấu hổ cũng không phải một mình cô xấu hổ, ít nhất còn có người so với nàng xấu hổ hơn, anh còn nghe lời gọi cô như vậy.
"Kỵ sĩ"
"Như thế nào chọn cái này?" Thật là một tên ngốc, truyện thiếu nhi trong thế giới có rất nhiều nhân vật, làm quốc vương thật tốt, ít nhất cũng chọn được một hoàng tử.
"Kỵ sĩ không có địa vị hoàng tử, của cải giá trị, rời xa cám dỗ, cả đời chỉ trung thành với tiểu công chúa.”
Thiệu Tử Vũ nói xong làm cho Lam Kỳ không có gì để nói tiếp, trên cao nhìn xuống đánh giá anh, lông mi thật dài chớp động.
"Gọi anh là Thiệu ngốc thật không có sai.”"
Nói cái gì cùng cái gì, hoàn toàn ông nói gà bà nói vịt, cô mới không theo anh nhàm chán.
"Làm sao bây giờ?" Dưới cửa sổ có chó ngao Tây Tạng, dưới lầu có mẹ anh, đều bị bao vây không thoát được.
"Tối nay bất lực."
"Vậy tôi đây ngủ làm sao?" Ý tứ của anh là sáng ngày mai mới có thể đi ra ngoài, cô kh