
Tác giả: Tiểu Tiểu Vô Yêu
Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015
Lượt xem: 1341204
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1204 lượt.
n ủi Mễ Tu nhà cô, cô xoa xoa 34C bị đè lên, đàn ông đều thích mềm mềm…
Tới phòng khách, thấy Lưu Cẩm Trúc đang ở phòng bếp, không biết nấu gì, nhưng hương vị rất thơm. Tiêu Quý không đi qua chào hỏi, mà đi thẳng đến toilet đánh răng rửa mặt. Vừa mở vòi nước, tay còn chưa vươn tới, trước mặt đột nhiên có thêm một cái chậu rửa mặt. Tiêu Quý kinh ngạc, cô ngẩng đầu, khó hiểu nhìn về phía Lưu Cẩm Trúc đứng bên cạnh.
“Kinh nguyệt của con tới rồi, không nên dùng nước lạnh rửa mặt, đây là chậu nước ấm, yên tâm, không nóng đâu.” Lưu Cẩm Trúc nói dịu dàng.
Tiêu Quý đột nhiên cảm thấy, chậu nước ấm kia giống như tưới giội vào lòng.
Lưu Cẩm Trúc còn rót một cốc nước ấm để Tiêu Quý đánh răng, nặn xong kem đánh răng rồi đặt sang một bên, mỉm cười nói: “Mẹ có nấu cháo táo đỏ với củ khởi, con ra ăn một bát nhé, rất tốt cho cơ thể.” Nói xong bà xoay người ra ngoài.
Tiêu Quý im lặng một hồi lâu, sau đó cô cúi đầu cầm lấy bàn chải, bắt đầu đánh răng.
Chải hơn mười phút đồng hồ.
Tiêu Quý từ trong toilet đi ra, ngồi xuống cạnh bàn ăn, nhìn bát cháo đặt trước mặt, cô chậm rãi cầm thìa, múc một thìa bỏ vào trong miệng.
Ngọt ngào, mềm mềm, thơm ngon, tiến vào trong dạ dày, ấm áp lại thoải mái.
Cô quay đầu nhìn về phía Lưu Cẩm Trúc vẫn bận rộn trong bếp, mũi cô đột nhiên cay cay. Nửa tháng nay, Lưu Cẩm Trúc ôm đồm mọi việc to nhỏ trong nhà, ban ngày đi làm, sau khi tan tầm thì trực tiếp mua đồ ăn về nhà, đều là những món Tiêu Quý và Mễ Tu thích ăn, mỗi ngày đều nấu những món khác nhau, đơn giản nhất cũng là bốn món mặn và một món canh, ăn xong bà dọn dẹp bàn ăn, rửa chén, mặc dù Mễ Tu khuyên can nhiều lần nhưng đều vô ích, bà vẫn làm những việc này không biết mệt mỏi. Buổi sáng bà còn dậy sớm, giặt quần áo trước, sau đó làm bữa sáng, chờ sau khi Mễ Tu đi làm, bà còn tranh thủ qua loa thu dọn một chút việc nhà, sau khi tất cả ổn thoả bà mới đi làm. Có vài lần Tiêu Quý muốn nói với bà, cô ở nhà, những việc này cô làm được. Nhưng Tiêu Quý không nói ra miệng, cô lại ích kỷ cho rằng, bà thế này rất tốt, có lẽ bù lại nhiều năm thiếu vắng của bà, hoặc là bổ sung khoảng trống trong lòng cô.
Cô không thể nói rõ, nhưng thấy Lưu Cẩm Trúc làm vậy, cô cũng không muốn ngăn cản.
So với sự ấm áp lúc này trong lòng Tiêu Quý, Mạnh Nhụy lại không dễ chịu. Từ lúc Lưu Cẩm Trúc bỏ đi, trong nhà cô ta không có ngày nào là không mây mù lan toả, ba cô ta sau khi tan tầm về nhà thì nhốt mình trong phòng sách, bận rộn làm việc đến sáng, không về phòng ngủ mà chịu đựng nằm trên sofa trong phòng sách, đã hơn nửa tháng, mỗi ngày đều như thế. Sau khi Lưu Cẩm Trúc bỏ đi, ông ta gần như không tiến vào phòng ngủ, không biết có phải là sợ thấy cảnh sinh tình.
Mạnh Nhụy bưng bữa sáng, khẽ cắn môi dưới. Cô ta thừa nhận hôm đó mình quá đáng, từ khi ở trường bị Tiêu Quý đánh một bạt tai, cô ta vẫn nén tức giận, không biết nên trút ra thế nào, cũng không biết nên trút hết vào ai. Ban ngày đi học ở trường, cô ta không hoà hợp với bạn học, rất nhiều người đã không còn nói chuyện với cô ta, thầy giáo chỉ là nể mặt ba cô ta, nếu không cũng chẳng thèm để ý đến cô ta, cảm giác dâng lên, trong lòng càng nén giận. Về đến nhà, trông thấy Lưu Cẩm Trúc, cô ta sẽ nghĩ ngay đến Tiêu Quý, nhớ đến cái tát kia, nhớ đến những lời của Mễ Tu nói với cô ta. Đương nhiên cô ta chẳng có thiện cảm với Lưu Cẩm Trúc, cô ta cũng biết giận chó đánh mèo là không đúng, nhưng cô ta không thể kiểm soát bản thân. Cô ta đã nhẫn nại, nhưng lúc nào cũng ở bên bờ phát tiết, chỉ cần một biến động nhỏ, cô ta sẽ nổi nóng quá đà. Tối đó vốn không phải vì món ăn gì, cô ta chỉ là cho mình một cái cớ, trút ra giận dữ trong lòng, kỳ thật cô ta không muốn như thế, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, cô ta đã không còn khống chế được bản thân, lời nói ngày càng quá đáng, ngày càng không có chừng mực. Sau khi sự việc qua đi, cô ta cũng ảo não, cũng từng hối hận, thế nhưng cô ta thật sự không thể kiểm soát chính mình.
Đêm đó, cô ta nói với ba, muốn Tiêu Quý rời khỏi Mễ Tu, kỳ thật cũng chỉ là lời nói tức giận, cô ta biết cho dù không có Tiêu Quý, Mễ Tu cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái. Nhưng cô ta chỉ là quá giận, vì sao bọn họ đều yêu thương Tiêu Quý, ngay cả Lưu Cẩm Trúc cũng thế. Mấy năm nay sống chung với nhau, cô ta đã coi Lưu Cẩm Trúc là mẹ mình từ lâu, cô ta thật sự không chịu nổi bà đối với Tiêu Quý tốt hơn cô ta.
Mạnh Nhụy càng không ngờ tới, Lưu Cẩm Trúc cứ thế mà bỏ đi, dứt khoát đi như vậy, không cần cô ta và ba.
Đè nén khó chịu trong lòng, Mạnh Nhụy đẩy cửa phòng sách ra, thấy Mạnh Học Đông quả nhiên co người nằm trên sofa, hai chân cuộn lại, quần áo cũng chưa thay, bàn tay đỡ trán, vẻ mặt mệt mỏi.
Mạnh Nhụy đi qua nhẹ nhàng, đặt bữa sáng xuống, đau lòng nhìn ba mình. Chỉ mới nửa tháng, ba cô ta lại gầy như vậy, đáy mắt thâm quầng, hai má hơi lõm, đôi môi khô khốc, sắc mặt tái nhợt không có màu máu. Cô ta thật sự rất lo lắng, ba mình sẽ kiệt sức, nếu không có ba, cô ta phải làm sao bây giờ.
Mạnh Học Đông dường như nghe được tiếng động, có lẽ là không ngủ