XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trúc Mã Nhà Tôi

Trúc Mã Nhà Tôi

Tác giả: Tiểu Tiểu Vô Yêu

Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015

Lượt xem: 1341191

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1191 lượt.

chăm sóc Mạnh Nhụy, vứt bỏ cô, hiện tại bà cũng đuổi theo Mạnh Nhụy, không quan tâm đến cô, vì sao cô không thể đuổi bà đi chứ! Chỉ vì bà là mẹ cô, nhưng bà có làm đúng trách nhiệm của một người mẹ hay không!
Lúc bố cô chết bà không ở đó, lúc cô cần quan tâm nhất bà không có mặt, khi cô ngã bệnh cần người chăm sóc bà cũng vắng mặt, lúc cô bị chú thím khi dễ bà không xuất hiện, lúc cô phải đi làm thêm vì không có tiền đóng học phí bà cũng không có mặt.
Giờ phút này, Mễ Tu bảo vệ Lưu Cẩm Trúc khiến cho Tiêu Quý không thể chấp nhận, càng không thể chịu đựng. Người cô yêu nhất, sao có thể đi bảo vệ người đã làm tổn thương cô sâu sắc? Cô tín nhiệm Mễ Tu như thế, tin tưởng anh, anh đã nói ủng hộ cô, nguyện ý đứng về phía cô, vì sao anh không làm được, vì sao anh và Lưu Cẩm Trúc cùng tổn thương cô!
Nghĩ đến đây, Tiêu Quý nặng nề nhắm mắt lại. Hôm đó đương nhiên buồn bã chia tay, cô và Mễ Tu lần đầu tiên cãi vã, Mễ Tu không hiểu được cách cư xử của cô đối với Lưu Cẩm Trúc, mà cô cũng không thể chấp nhận sự bảo vệ của anh đối với bà. Nếu Lưu Cẩm Trúc không rời khỏi, vậy thì cô sẽ đi.
Cho tới hôm nay, cô đã ở chỗ Hầu Tử gần một tháng, mỗi ngày Mễ Tu đều gọi điện cho cô, mỗi ngày tan tầm đều sẽ đến thăm cô, nhưng mà anh vẫn chưa nói để Lưu Cẩm Trúc rời đi, mà Tiêu Quý đương nhiên cũng chưa từng hoà nhã với anh.
Ngày tháng cãi nhau thật tình không tốt, thực ra Tiêu Quý đã sớm có chút hối hận, sao cô lại vì Lưu Cẩm Trúc và Mạnh Nhụy mà chiến lạnh với A Tu nhà cô chứ. Thế nhưng hiện tại cô đã đâm lao thì phải theo lao, Mễ Tu cũng chẳng cố gắng đi dỗ dành cô, muốn cô về thế nào chứ…
Ngay lúc hai người đều âm thầm thở dài, chuông cửa vang lên.
Hầu Tử đứng dậy đi mở cửa, một lát sau cô lớn tiếng hô lên: “Tiểu Kê, lại đây!”
Tiêu Quý ngẩng đầu, nhìn về phía bên kia, thật chẳng nhìn thấy gì, cô hết cách đành phải đứng dậy, chầm chậm đi qua. Mễ Tu nhà cô không có bên cạnh, ngay cả đi đứng cô cũng chẳng có sức.
Đứng ngoài cửa chính là người giữ sức lực của cô. Tiêu Quý ngừng thở, nhìn Mễ Tu nhà cô không chớp mắt.
Mị Mị và Du Phong đứng cùng Mễ Tu tự động biến mất trong tầm mắt nóng bỏng của bọn họ.
Ngoài cửa chỉ còn lại Mễ Tu và Tiêu Quý, Tiêu Quý gục đầu xuống, chu cái miệng nhỏ nhắn, cô rất muốn làm nũng với anh, làm sao bây giờ!
Tiêu Quý trước mắt so với một hồi trước đã gầy đi rất nhiều, Lưu Cẩm Trúc dưỡng cho cô bao nhiêu thịt đều đã giảm xuống, áo thun trên người mua hồi tháng trước, nay lại hơi rộng thùng thình. Mễ Tu nhíu mày đau lòng, anh tiến lên một bước, nắm tay Tiêu Quý thật chặt trong lòng bàn tay mình.
Tóc mái sắp che khuất đôi mắt, Mễ Tu nhẹ nhàng vén lên, ánh mắt chuyên chú, anh nhìn cô, nói: “Em nên đi cắt tóc, thời tiết nóng như vậy, coi chừng nổi sảy.”
“Trán nhà ai nổi sảy chứ.” Tiêu Quý yếu ớt nói, ngón tay bất giác nắm ngón tay của Mễ Tu.
Mễ Tu khẽ cười, dáng vẻ mất tự nhiên đáng yêu của cô thật lâu không nhìn thấy. Gần đây anh bận rộn nhiều việc, bởi vì trò chơi mới phát hành, anh bận đến sứt đầu mẻ trán, mỗi ngày hận không thể có thêm mấy tiếng đồng hồ. Hiện tại Tiêu Quý ở chỗ Hầu Tử cũng khiến anh yên tâm một chút, ít nhất anh không cần lo lắng Tiêu Quý và Lưu Cẩm Trúc ở nhà sẽ xảy ra mâu thuẫn gì nữa.
Mễ Tu đã suy nghĩ kỹ càng, trước hết để Tiêu Quý ở đây, chờ anh bận xong hồi này, Tiêu Quý và Lưu Cẩm Trúc giảm bớt sự bài xích, anh lại điều hoà quan hệ giữa hai người lần nữa. Nếu Tiêu Quý thật sự vẫn không thể chấp nhận Lưu Cẩm Trúc, dù sao cũng sắp khai giảng, bọn Du Phong phải quay về trường, Lưu Cẩm Trúc thế nào cũng dọn ra ngoài. Khi đó sẽ có một lý do chính đáng để bà rời đi, sẽ không vì Tiêu Quý đuổi bà đi. Sau này hai người hoà thuận, sẽ không bởi cái cớ này mà xảy ra chuyện.
Vén lên tóc mái của Tiêu Quý, Mễ Tu hôn lên trán cô một cái, lời nói dịu dàng: “Không giận nữa?” Âm cuối kéo dài, uyển chuyển triền miên.
Tiêu Quý mất tự nhiên xoay mặt qua, hôn cũng đã cho anh hôn rồi, nói câu này còn có ý gì chứ!
Mễ Tu nắm lấy cằm cô, đôi mắt đen láy khoá lại đôi mắt to tròn mọng nước của cô, anh nói: “Không giận thì tốt rồi, anh cũng có thể yên tâm đi công tác.”
Tiêu Quý sửng sốt, lại phải đi công tác! Cô thốt lời, hỏi: “Lại đi công tác! Anh đi đâu, đi bao lâu!”
“Mười một giờ bay, anh và Du Phong còn có anh Cách Hi cùng đi thành phố Y, bởi vì tạm thời quyết định, cho nên không nói trước với em.”
“Ờ…” Tiêu Quý rầu rĩ đáp lại một tiếng, không tình nguyện hỏi: “Anh đi bao lâu thế?” Cô vừa mới giảng hoà với anh, anh lại phải rời khỏi.
“Không lâu đâu, ngày mai là có thể trở về.”
Tiêu Quý vẫn không vui, cô cúi đầu bĩu môi.
Mễ Tu bật cười, trong đôi mắt tràn ngập vẻ nuông chiều, anh kề sát tai cô, nhẹ giọng nói: “Lần này anh trở về, chúng ta có thể thuê một nhà trọ khác, chỉ có hai người chúng ta sống chung.”
Lần này trò chơi phát hành, Mễ Tu nhận được một khoản thu nhập không nhỏ, có thể cho Tiêu Quý một cuộc sống ổn định.
Tiêu Quý mở to mắt, trái tim đập nhanh vài cái. Nhà của cô và Mễ Tu nhà cô, cái nhà chỉ thuộc về bọn họ…
Mễ