XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trúc Mã Nhà Tôi

Trúc Mã Nhà Tôi

Tác giả: Tiểu Tiểu Vô Yêu

Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015

Lượt xem: 1341187

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1187 lượt.

nh viện.
Trên đường không nói gì, cho đến khi trở về nhà trọ của Mễ Tu, Tiêu Quý vẫn im lặng.
Lưu Cẩm Trúc thấy Tiêu Quý như thế bà không khỏi hoảng sợ. Lúc này Tiêu Quý không có linh hồn, không có cảm xúc, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt mở thật to, bên trong trống rỗng, tầm mắt như không có tiêu cự. Toàn thân cô cứng ngắc, mặc cho Mễ Tu ôm cô vào phòng, ngồi trên giường rồi anh ôm cô vào lòng.
Lưu Cẩm Trúc vẫn lo lắng, bà theo vào, bất an hỏi Mễ Tu: “Tiểu Quý sao thế?” Bộ dạng lại thế này, không có chút sức sống.
Mễ Tu vuốt mái tóc rối bời của Tiêu Quý, anh ngồi xổm trước mặt cô, nắm chặt hai tay cô, đôi mắt đen láy dịu dàng, lại không giấu được nỗi đau trong đó.
“Tiểu Quý, anh ở đây, anh không sao, không có việc gì đâu, đồ ngốc.”
Đôi mắt Tiêu Quý dường như dần dần có tiêu cự, cô nhìn người trước mặt, tầm mắt từ từ rõ ràng.
Sau đó, cô oà một tiếng khóc lớn.
Giống như một đứa con nít, nước mắt nước mũi chảy ra, cô vừa khóc vừa thút thít, nói đứt quãng: “Em…em sau này…không bao giờ…cãi nhau với anh…nữa… Em nhất định nghe…nghe lời, ngoan ngoãn… Em sẽ rất ngoan… Anh…anh đừng bỏ…bỏ lại em…đừng bỏ lại em…”
Từ khi biết cầu sập cho đến hiện giờ Mễ Tu tốt lành xuất hiện trước mặt cô, Tiêu Quý đều dốc sức nhẫn nại, nói với chính mình Mễ Tu không có việc gì. Nhưng hiện tại, Mễ Tu nắm hai tay cô, cô cảm nhận được độ ấm của anh, cuối cùng không thể kiềm nén bản thân, cô chỉ muốn khóc, khóc lớn tiếng, khóc ra tất cả sợ hãi trong lòng.
Mễ Tu nhà cô vẫn ở đây, khoẻ mạnh, tốt lành…
Màn đêm buông xuống, vạn vật tĩnh lặng. Trong sự bao phủ của tối tăm, cả hai dựa sát vào nhau, trái tim gần kề trái tim, lòng bàn tay dính lòng bàn tay, độ ấm như nhau, hô hấp bù đắp cho nhau, không có một khe hở, cảm nhận sự tồn tại của nhau. Ánh trăng nhợt nhạt chiếu vào, sương mù mờ mịt, hô hấp êm dịu, tia sáng rõ ràng, năm tháng yên bình chính là như thế.
Gió nhẹ phất phơ màn cửa kèm theo ánh trăng nhợt nhạt, Mễ Tu vuốt tóc Tiêu Quý, mặc cô ôm chặt thắt lưng của anh. Còn phảng phất từng cơn khóc thút thít, từ khi thấy Mễ Tu, Tiêu Quý vẫn khóc cho đến giờ. Lúc đầu Mễ Tu nhẹ giọng an ủi, sau đó anh dịu dàng mềm giọng, đến cuối cùng anh chỉ ôm chặt cô, mặc cô khóc ướt đầu vai của mình. Mễ Tu biết, lần này thật sự khiến cô khiếp sợ.
Mễ Tu đặt xuống một nụ hôn trên đầu Tiêu Quý, anh ôm cả thắt lưng cô, để cô nằm sấp trên người mình. Tần suất trái tim giống nhau, không nhanh không chậm, chỉ có thể yên tâm khi ở trong lòng nhau.
“Em ngủ một chút trước đi, được không?” Mễ Tu nhẹ giọng nói, trong ban đêm tĩnh lặng đặc biệt rõ ràng.
“Không muốn.” Tiêu Quý cọ cọ hai má trước ngực Mễ Tu, âm thanh thấp đến mức gần như lẩm bẩm: “Em sợ ngủ rồi sẽ không tìm thấy anh.”
Mễ Tu nắm tay cô chặt hơn, trái tim lại đau nhói. Cho tới bây giờ, chỉ cần anh nhắm mắt lại, trước mắt chính là dáng vẻ của Tiêu Quý khi ở trong bệnh viện, không chút biểu cảm, đôi mắt mở to, không có tiêu cự, không có linh hồn, tựa như con rối gỗ rách nát. Tiêu Quý đã từng trải qua nỗi đau mất đi người thân, cô càng mẫn cảm hơn người bình thường, đối mặt với cái chết, cô bất lực thừa nhận. Mễ Tu thậm chí có thể cảm giác được sự tuyệt vọng và nỗi sợ hãi của cô lúc ấy.
“Nha đầu ngốc, anh không phải ở đây sao? Ôm chặt em này.” Ở trong bóng tối, âm thanh Mễ Tu dịu dàng êm tai như vậy.
“Vậy anh phải vĩnh viễn, luôn luôn, ôm em thế này, được không?” Tiêu Quý cọ cọ hai má trước ngực anh, bởi vì khóc quá lâu mà giọng nói đã khàn.
“Được, vĩnh viễn, suốt đời.” Lời hứa dịu dàng, nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng.
“Suốt đời…” Tiêu Quý yếu ớt lặp lại, ánh mắt sưng lên sắp không mở ra được. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít một hơi, ngửi mùi hương của Mễ Tu.
Sự việc hôm nay tuy rằng là ngoài ý muốn, nhưng quả thật rất khéo. Bọn họ nhất thời thay đổi thời gian đi thành phố Y, Mễ Tu đến công ty, cùng Du Phong và Doãn Cách Hi bàn bạc sửa đổi phương án của thành phố Y. Di động của Doãn Cách Hi bỏ quên ở nhà, di động của Du Phong hết tiền, mà anh, bởi vì gần đây bận quá mà quên sạc pin. Tất cả sự trùng hợp gộp chung, nếu anh không gọi điện cho Đường Tam Thận, nhờ anh ta đến công ty, thì anh cũng không biết Tiêu Quý đang đau khổ chờ mình.
“A Tu…” Lúc như tỉnh như ngủ, Tiêu Quý khẽ hô lên, mặc dù đầu óc hỗn loạn, nhưng cô không muốn ngủ chút nào.
“Anh trò chuyện với em đi.”
“Em ngủ trước đi, ngoan, hôm nay em mệt quá rồi.”
“Không muốn, em muốn nghe anh nói chuyện.” Tiêu Quý cố chấp nói, cô nhích người lên trên, dựa vào hõm vai của Mễ Tu.
“Được, em muốn nghe anh nói gì?” Mễ Tu đành chịu.
“Nói gì cũng được, em chỉ muốn nghe anh nói…” Đầu Tiêu Quý gục trên vai Mễ Tu, rõ ràng sắp buồn ngủ.
Mễ Tu cười dịu dàng, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như dỗ con nít ngủ.
“Năm sáu tuổi, anh gặp được một cô bé, mập mạp, tròn tròn, thắt hai bím tóc, tóc mái thẳng tắp, mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, cô bé ấy cầm một cây kẹo que trong tay đã ăn được một nửa. Lúc đó anh đã nghĩ rằng, búp bê Barbie nhà ai thế, sao lại đáng yêu như vậy. Đang lúc anh nghĩ ngợi,