
Tác giả: Tiểu Tiểu Vô Yêu
Ngày cập nhật: 03:51 22/12/2015
Lượt xem: 1341123
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1123 lượt.
ôm chặt hơn.
Sáng sớm tháng chín, trời dần toả sáng, sau đó ánh nắng rực rỡ chiếu vào.
Mễ Tu mở to mắt, hơi nhúc nhích cơ thể, anh lập tức nhíu mày. Tối hôm qua vừa ngồi trên giường thì Tiêu Quý đã quấn lấy anh, vì không muốn quấy nhiễu cô, Mễ Tu không động đậy gì cả, anh tựa vào đầu giường ngủ cả đêm. Hiện giờ toàn thân đau nhức, tay chân lại tê dại.
Anh thử nâng chân lên, nhưng vừa động một cái thì người trong lòng liền nhíu lại đôi mày thanh tú, cánh tay nhỏ bé vòng quanh thắt lưng anh càng chặt hơn, cô cọ cọ trong lòng anh miệng còn lẩm bẩm một tiếng, mò mẫm, mềm mềm êm êm. Mễ Tu khẽ cười, hai chân lại duỗi thẳng tắp, vẫn duy trì tư thế lúc ban đầu, không hề dịch chuyển nửa phần. Tầm mắt anh hơi rũ xuống, chăm chú nhìn người trong lòng mình.
Mễ Tu vươn tay xoa nhẹ mái tóc hơi dày của Tiêu Quý, ánh mắt anh càng chuyên chú dịu dàng hơn. Bởi vì giấc ngủ mà hai má cô đỏ au, cái mũi xinh xắn khẽ động phối hợp cùng hô hấp, đôi môi đỏ mọng hé mở, trong suốt óng ánh, trơn bóng mê người. Ngón tay trắng nõn thon dài của Mễ Tu lướt từ đuôi tóc tới cằm Tiêu Quý, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt anh dịu dàng lại sâu thẳm hơn. Đầu ngón tay khều khều, lưu luyến trên đôi môi xinh xắn khẽ nhếch lên, anh vuốt ve đường vân nhỏ bé trên đó, quyến luyến không rời.
Đột nhiên, Mễ Tu nhíu mày, xúc cảm nóng ướt từ ngón tay khiến anh run lên.
“Không có.” Mễ Tu xoa hai gò má ửng hồng của cô, đầu ngón tay lưu luyến nơi trắng nõn mê người kia.
“Có nói với những người rắp tâm bất lương rằng A Tu nhà em là cây đã có chủ không?” Ngón tay thon dài của anh đến gần khuôn mặt, Tiêu Quý càng kề sát anh hơn.
“Có.” Hô hấp dần dần nóng bỏng, Mễ Tu bất giác nhắm mắt lại.
“Rất ngoan!” Tiêu Quý cúi người in xuống một nụ hôn.
Tựa như chuồn chuồn lướt qua nước, Tiêu Quý muốn đứng dậy, nhưng phía sau đầu lại không giữ vững được. Đã nói đàn ông vào sáng sớm rất dễ đói bụng mà!
Sáng sớm, phong cảnh xinh đẹp.
Thế nhưng…
“Tình yêu của tôi mênh mông như chân trời, hoa nở bên dưới những ngọn đồi xanh, loại nhịp điệu nào mạnh mẽ nhất, loại tiếng ca nào là vô tư nhất!”
“Vô tư nhất!”
“…” Mễ Tu, Tiêu Quý…
Cảnh đẹp trong phòng bị tiếng leng keng đanh thép và giọng hát như đinh ốc làm tan biến trong nháy mắt.
Tiêu Quý chớp mắt, hô hấp hơi dồn dập, lông mi cô lướt qua mí mắt Mễ Tu, uỷ khuất nói: “…Em thật sự đói bụng.”
“…Ừm.” Người đói nhất nên là anh chứ.
Mễ Tu đứng dậy, mở tủ quần áo lấy đồ ra đi tắm rửa, anh xoay người nói với Tiêu Quý: “Anh đi tắm trước, lát nữa đến phiên em.” Anh phải vào phòng vệ sinh dọn dẹp trước đã.
“Được.” Tiêu Quý khoanh chân ngồi trên giường, ngoan ngoãn đáp lời.
Mễ Tu đi rồi, Tiêu Quý vô cùng giỏi giang dọn dẹp trên giường, cô cười tủm tỉm lấy ra một chiếc áo thun và quần jeans trong va ly hành lý. Cầm lấy nắm cửa, vừa định mở cửa đi ra ngoài thì lại nghe thấy tiếng nói ngọt ngào ở bên ngoài, mà còn gọi tên Mễ Tu nhà cô.
Tiêu Quý chớp mắt, đồng tử quay tròn, cô xoay người buông quần áo trong tay, rồi lấy ra chiếc váy liền màu xanh nhạt mà mẹ Mễ Tu mua cho cô.
Mễ Tu tắm xong đi ra thì thấy Doãn Cách Tử và Du Phong, còn có Đường Tam Thận đang ăn gì đó trong phòng khách, anh bước một bước sau đó mỉm cười nói: “Doãn Tử đến rồi.” Âm thanh nhàn nhạt, dường như không có cảm xúc gì.
Doãn Cách Tử cười ngọt ngào với anh, nói: “Mau tới đây ăn đi, tớ mua bánh bao mặn và cháo khoai tím mà cậu thích ăn nhất.” Tối hôm qua cô ta có chút thất thố, dù sao thấy người mình thích thân mật với nữ sinh khác như vậy, trong lòng cô ta khó tránh khỏi khó chịu. Nhưng mà sau khi bình tĩnh, cô ta đã thông suốt, mỗi người đều có tự do thích người khác, nhưng Mễ Tu chưa kết hôn, anh còn có quyền lựa chọn lần nữa, huống hồ cô gái tự xưng là bạn gái của Mễ Tu chẳng có gì hơn cô ta, cô ta không có lý do gì bỏ cuộc. Trước kia cô ta rất kiêu ngạo, không thể bỏ xuống sự tự phụ, tình huống lúc này, cô ta chỉ có thể chủ động ra trận, Mễ Tu là người ưu tú như thế, cô ta không muốn để vuột mất.
Mễ Tu đang muốn nói chuyện thì trên cánh tay đột nhiên ấm áp, anh nghiêng đầu, đối diện với một cặp mắt trong veo, lấp loé nhìn anh.
Mễ Tu cười yêu chiều, nói: “Em ra rồi, đi ăn gì nhé, không phải đã bảo đói bụng từ sớm sao?” Đồng tử đen láy lướt qua làn váy màu xanh lay động trên người Tiêu Quý, màu mắt anh dần đậm sâu, anh vươn tay đặt trên ngón tay mềm mại của Tiêu Quý.
“Vâng.” Tiêu Quý cười ngọt ngào.
Cô đi theo Mễ Tu đến trước bàn, chào hỏi với mấy người ở trước mặt: “Chào các bạn!”
Du Phong khẽ gật đầu, Doãn Cách Tử liếc qua ngón tay trắng nõn nằm trên cánh tay Mễ Tu, cô ta hơi nhếch khoé miệng, xem như đáp lại.
Bạn nhỏ Đường Tam Thận niềm nở nhất, lấy ra khí thế vừa mới hát bài “Bản sắc dân tộc đẹp nhất” khi nãy, bỏ xuống bánh bao trong tay, anh ta vẫy tay với Tiêu Quý: “Hi, hi…” Má lúm đồng tiền trên mặt như ẩn như hiện.
“…Hi.” Tiêu Quý thật tình cảm thấy gương mặt búp bê ở trước mắt đang vẫy tay với cô quá đáng yêu đến