Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tác giả: Nhan Tiểu Ngôn

Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015

Lượt xem: 1341514

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1514 lượt.

lại, đè thấp giọng nói: “Còn có một mảnh eo thon trắng nõn, chậc chậc, thật mất hồn.”
Tiêu Trạch sớm đã không kìm nén được, bật dậy khỏi ghế, không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi ra khỏi phòng họp.
Trong hành lang trống trải, gót giày da gõ xuống nền đá cẩm thạch tạo thành những tiếng vang, Tiêu Trạch sắc mặt thâm trầm cầm di động hỏi: “Cậu sờ cô ấy?”
“Không có.” Lý An Thần vẫn còn ngây ngất trước cảnh tượng lúc sáng sớm, thèm thuồng nói: “Tôi dâm dê bằng ánh mắt.”
“Lý An Thần.”
“Sao?”
“Cậu dám vô sỉ thêm một chút nữa xem?”
Tiêu Trạch ngắt điện thoại, bước vào thang máy, đi thẳng xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Lý An Thần nhìn điện thoại bĩu môi, không phục lầm bầm một câu: “Cũng chẳng phải vợ cậu, làm gì phản ứng kịch liệt thế.”
“Bíp bíp bíp!” Sau lưng truyền đến tiếng còi xe thể thao. Lý An Thần quay đầu lại nhìn, Nhan Hoan mở cửa chiếc GTR màu lam.
“Lên xe.” Nhan Hoan dịch mông, ngồi sang vị trí lái phụ.
Lý An Thần ngồi vào ghế lái, hỏi: “Người đẹp, chúng ta chuẩn bị đi đâu đây!”
“Lượn một vòng tùy ý.”
“Được.”
Lý An Thần khởi động xe chạy ra đường cái. Mặt trời dần dần ra oai, gió nóng rót qua cửa sổ xe, Nhan Hoan chống tay bên má nhìn quang cảnh bên ngoài, thỉnh thoảng lại ngắm động tác tay chân của Lý An Thần.
Chiếc GTR màu xanh da trời xuyên qua dòng xe cộ, qua ngã tư nút giao thông rồi phóng về hướng cầu vượt. Xe chạy băng băng với tốc độ cao khiến Lý An Thần hưng phấn hét lên như một đứa trẻ, Nhan Hoan thầm nghĩ có thể dùng một từ để hình dung anh ta.
Tên ngốc.
“Thế nào, người đẹp.”
“Tôi có tên.”
“Nhan Hoan?” Lý An Thần lẩm nhẩm, “Gọi tên đầy đủ thì xa cách quá. A Hoan! Kỳ cục, Hoan? Quá thân mật, Hoan Hoan? Ha ha, cái này được.”
“Chúng ta thân quen đến mức đấy à?”
“Trước lạ sau quen, gặp lần thứ ba chẳng phải càng thân sao, đúng không, Hoan Hoan.” Lý An Thần đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, không nhịn được “phì” một tiếng bật cười.
Nhan Hoan lườm anh ta, không cần đoán cũng biết chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp. Nghiêm mặt hét lên ra lệnh: “Không được cười, tăng tốc lên.”
“OK, BOSS.” Lý An Thần nhấn ga, tăng tốc.
“Rẽ trái.”
“OK, BOSS.”
“Quay đầu.”
“OK, BOSS.”
“Tăng tốc.”
“OK, BOSS.”
“Dừng xe.”
“Hoan Hoan, đùa tôi à!”
Nhan Hoan nhíu mày, “Thử xe.”

Lúc Tiêu Trạch lái xe đến nhà xưởng, Lý An Thần chở Nhan Hoan không biết đã chạy đến tận vùng quê nào rồi, điện thoại thông, Tiêu Trạch hỏi: “Đang ở đâu?”
“Chở Hoan Hoan đi thử xe!”
Hoan Hoan? Quan hệ giữa hai người họ trở nên thân mật như vậy từ lúc nào.
Tiêu Trạch có chút không vui.
Nhan Hoan lại càng không vui, trừng mắt Lý An Thần. Lý An Thần vội vàng đổi giọng, “Là chở Nhan tiểu thư.”
Nhan Hoan rất dị ứng với từ “tiểu thư” này, ánh mắt càng sa sầm.
Lý An Thần không nhìn cô, nói vào điện thoại: “Chúng tôi sẽ về ngay.”
Đứng ngoài cổng xưởng sửa chữa, Tiêu Trạch nhìn đồng hồ, đã gần giữa trưa, cũng nên tìm một chỗ ăn cơm, vì vậy nói: “Mười phút nữa gặp ở Phú Cẩm.”
“Không vấn đề.” Lý An Thần cúp máy, quay sang Nhan Hoan: “Mặc kệ cô thích hay không thích nghe, dù sao từ nay về sau tôi vẫn sẽ gọi cô là Hoan Hoan, ha ha! Hoan Hoan!”
Anh ta cười cười, lộ ra tám chiếc răng nhỏ trắng sáng.
Đúng là một tên phú nhị đại bốc đồng.
Nhan Hoan nhếch miệng.
Xe lao như bão tố tới Phú Cẩm, đó là một hội quán tư nhân nơi những kẻ có tiền lui tới. Tòa công trình kiến trúc tám tầng sơn son thếp vàng, trang hoàng lộng lẫy, khắp nơi đều toát lên vẻ xa hoa. Một nữ phục vụ xinh đẹp có thể so với các tiểu thư châu Á đưa Lý An Thần và Nhan Hoan tới trước cửa một phòng bao, dừng lại, gõ nhẹ hai cái rồi đẩy cửa nói: “Thần thiếu, mời vào trong.”
Nhan Hoan tưởng Aken bảo Lý An Thần chạy đến đây, không ngờ bên trong là Tiêu Trạch, cô quay người định đi thì bị Lý An Thần kéo tay. “Đừng đi!”
“Trông thấy tôi liền bỏ đi, cô sợ tôi sao?” Tiêu Trạch ngồi bên bàn từ tốn mở miệng, vừa nói đồng thời ánh mắt vừa lướt qua mấy vị trí Lý An Thần miêu tả trong điện thoại, con ngươi càng trở nên thâm trầm.






Đuổi theo em
Từ sáng nhìn thấy Lý An Thần thì có dự cảm bất an, bây giờ nhìn thấy Tiêu Trạch lại có một loại cảm giác không thể trốn tránh.
Nhan Hoan dứt khoát quyết định, hơi có ý khiêu khích nói: “Anh cảm thấy tôi sẽ sợ một người đàn ông đã thua tôi hai lần sao?”
Gạt cánh tay đang bị Lý An Thần giữ, Nhan Hoan kéo ghế ngồi xuống đối diện Tiêu Trạch, lớn mật nhìn thẳng vào anh.
Không giống vẻ phóng túng bất trị tối qua, người đàn ông trước mặt mái tóc được chải gọn gàng, cẩn thận, áo sơ-mi đơn giản tôn lên chiếc cà-vạt tinh tế, rõ ràng là dáng vẻ một nhân vật tinh anh trong giới kinh doanh.
Nhan Hoan sửng sốt, hơi khó tin nhìn anh.
“Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó, thua chính là thua, tài nghệ không bằng chính là tài nghệ không bằng, tối qua thua cô ở Bình Sơn, Tiêu Trạch tôi tâm phục khẩu phục, trong thâm tâm vô cùng kính nể kỹ thuật lá