The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tác giả: Nhan Tiểu Ngôn

Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015

Lượt xem: 1341567

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1567 lượt.

chốt trong ban giám đốc là Mã tổng đã lâu không tham gia mà hôm nay cũng đến, tầm quan trọng không cần tôi nói anh cũng biết.
Anh giỏi lắm, mặc kệ tất cả mọi người mà bỏ đi, chỉ sợ người ta không biết con trai của Tiêu Kiến Đông tôi là một thằng thối nát vô tích sự, suốt ngày chỉ biết ăn chơi, lái siêu xe đi rêu rao khoe khoang khắp nơi sao. Tôi thấy anh là có ý đồ muốn ông già này phải mất mặt.”
Tiêu Kiến Đông kéo cà-vạt thở hổn hển, nói: “Tiêu Trạch, anh nói đi, anh đã sắp ba mươi tuổi rồi, sao suốt ngày mang cái bộ dạng cà lơ phất phơ đó. Anh như thế này, bảo tôi làm sao yên tâm giao công ty cho anh đây?”
Tựa như đã quen với kiểu giáo huấn này, Tiêu Trạch nhìn rượu đỏ trong ly, giữ im lặng.
“Cùng là người trẻ tuổi, nhìn Ngự Thần nhà người ta xem, tuổi trẻ tài cao, khiêm nhường, có chí tiến thủ, hai mươi lăm tuổi đã giúp Lãnh Thế Hùng quản lý công ty, sau khi tốt nghiệp thì vào công ty làm từ chức vụ thấp, dựa vào thực lực dần dần leo lên vị trí tổng giám đốc, hai năm qua còn đàm phán thành công vài hợp đồng làm ăn béo bở, lăn lộn trên thương trường như cá gặp nước, Lãnh thị cũng như mặt trời ban trưa [1'>. Tôi không thể hiểu nổi, cùng tốt nghiệp trường danh tiếng mà sao các anh lại chênh lệch nhiều như vậy.” Tiêu Kiến Đông đập bàn ầm ầm, thở hồng hộc nhìn thằng con phá sản trông thì được nhưng dùng thì không [2'>.
[1'> Ý nói đang cực kỳ hưng thịnh.
[2'> Trung khán bất trung dụng.
Ly rượu nện xuống bàn, Tiêu Trạch sa sầm mặt. “Ngự Thần, Ngự Thần, bố thích cậu ta như vậy thì nhận cậu ta làm con trai là được rồi.”
Sống dưới cái bóng của kẻ khác, cảm giác này không hề dễ chịu.
“Mày!” Tiêu Kiến Đông đứng bật dậy, “Thằng ranh, mày cố tình muốn tao tức điên đấy phải không, có tin tao sẽ xóa tên mày khỏi công ty, tịch thu xe của mày, một xu cũng không cho, khiến mày biến thành kẻ nghèo hèn không xu dính túi không.”
“Tùy bố.” Tiêu Trạch chẳng buồn bận tâm, đẩy cửa đi ra ngoài.
Tiêu Kiến Đông bị cơn giận làm cho phát hỏa, bỗng ngã ngồi xuống ghế, tay ôm ngực, lông mày nhíu chặt, dáng vẻ vô cùng khổ sở. Ông run run thò tay vào túi áo lấy ra lọ thuốc nhỏ…
Amy trông thấy lãnh đạo hấp tấp đi ra, vội vàng đuổi theo. Tiêu Trạch lạnh lùng nới lỏng cà vạt, cởi một khuy áo sơ-mi, sải bước ra ngoài. Các nhân viên đi qua gặp dáng vẻ này thì vội nhường đường, cúi đầu yếu ớt lên tiếng, “Tổng giám đốc.”
Tiêu Trạch có vẻ như chưa hề nguôi giận, giật mạnh cà vạt ném cho Amy đang đuổi theo sau, lạnh giọng ra lệnh, “Đừng đi theo tôi.”
“Vâng…” Vẻ mặt Amy sợ hãi, hai tay cầm cà vạt không dám bước tiếp.
Ra khỏi tập đoàn Tần Vũ, Tiêu Trạch ngồi vào xe điên cuồng lao đi. Cửa sổ xe bên ghế lái phụ bị hạ xuống, gió thu mang theo cảm giác oi bức ùa vào, áo sơ-mi kẻ sọc màu tối bị gió thổi mạnh dán chặt vào cơ thể, tâm trạng hỗn loạn, anh lái thẳng lên đỉnh Bình Sơn, dựa vào thành ghế, nặng nề thở dài.
Đầu óc trống rỗng bị gió thổi qua.
Tiêu Trạch xoay đồng hồ trên cổ tay, nhìn về phía chân trời xa, ánh mắt rơi vào hư không.
Từ khi nào, cuộc đời anh trở thành một mớ hỗn độn.






Xấu hổ
Lần tiếp theo Nhan Hoan gặp lại Lý An Thần đã là chuyện của vài ngày sau.
Trong xưởng sửa chữa, chiếc GTR màu xanh da trời đã được dỡ ra, Nhan Hoan chỉ huy hai trợ thủ A Hạ và Tiểu Thứ tháo rời các linh kiện.
Lý An Thần xách mấy chai Coca tiến lại gần, sau khi nhìn chiếc xe thể thao bị tháo thành tám khối, móc một chai Coca trong túi đưa cho Nhan Hoan, còn lại đưa cho hai người thợ phụ, cười rạng rỡ giải thích với Nhan Hoan: “Hôm đó, có việc đi trước mà.”
Nhan Hoan ngước mắt, nhìn anh ta nói dối mà không đổi sắc mặt, nhận lấy chai Coca vặn mở nắp, không khách khí “ừng ực” uống hết hai phần ba.
“…”
“Rốt cục có phải hay không?”
“Phải.”
“Cô xác định chính là chiếc Reventon màu xám, không phải chiếc xe khác.” Đã đến cửa nhà vệ sinh nhưng Lý An Thần vẫn không chịu buông tha, tiếp tục hỏi dồn.
“Đúng, tôi, xác, định.” Ba chữ phun ra từ kẽ răng, Nhan Hoan trên mặt viết đầy hai chữ bực mình ra sức đóng sầm cửa lại. Mũi Lý An Thần suýt nữa bị đập vào cửa, ngẩng đầu lên nhìn, biểu tượng nhà vệ sinh nữ lọt vào mắt, vội vàng tránh sang bên cạnh.
Trong hội không ai không biết Tiêu Trạch đã từng nói, Reventon chỉ để chở bà xã của hắn!
Bà xã của hắn!
Lý An Thần rùng mình một cái.
Đến khi Nhan Hoan rửa mặt sạch sẽ đi ra, Lý An Thần đã tiêu hóa được cái tin tức kinh người kia, cười cười nhìn cô đầy ý tứ.
Nhan Hoan bị loại ánh mắt này nhìn đến phát sợ, sờ sờ mặt hỏi: “Trên mặt tôi có gì à?”
Lý An Thần nói: “Không có.”
“Không có anh làm gì nhìn tôi chằm chằm thế.”
Lý An Thần đột nhiên ghé sát vào, “Nhìn xem có chỗ nào đặc biệt hấp dẫn người khác.”
“Vô vị” Nhan Hoan ném ra một câu, cầm tờ danh sách những bộ phận cần thay đổi, tiếp tục chỉ huy hai trợ thủ.
Lý An Thần giật lấy tờ danh sách trong tay cô, hỏi: “Trước tiên giảm trọng à?”
“Đúng.”
Nhìn thấy trục bánh xe bị quăng một bên, Lý An Thần giật