
Nhị Tiểu Thư Em Sẽ Thuộc Về Ta
Tác giả: Tình Không Lam Hề
Ngày cập nhật: 02:47 22/12/2015
Lượt xem: 1341494
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1494 lượt.
i mơ hồ, tựa như không phải đang nhìn cô.
Cơ thể đang nằm nhoài trên người anh chưa kịp phản ứng cũng đã bị anh chiếm thế chủ động, hôn sâu hơn.
Như người bị mắc kẹt trên sa mạc khô cằn trong một thời gian dài, khi nhìn thấy ốc đảo, anh tham lam chiếm lấy từng chút một đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô. Môi lưỡi bị tách ra, cô tiếp nhận bàn tay mưa rền gió dữ đang xâm nhập cướp bóc, xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng mùi rượu. Cô cảm thấy mình cũng như muốn say, toàn thân như rơi vào một con thuyền nâng giữa sóng lớn, choáng váng nhưng không có sức lực giãy dụa để thoát ra, cứ như vậy để mặc anh không có chừng mực tìm tòi.
Cô biết anh thật sự đã say, bởi vì những lúc tỉnh táo, cho tới tận bây giờ anh chưa từng chạm vào người cô. Mà giờ đây, nụ hôn sâu nhiệt tình này gần như bao phủ lấy cô.
Đến khi cô gần như không thể thở nổi, anh rốt cuộc mới buông cô ra.
Cô thở hổn hển không ngừng, cơ thể như thoát lực, ngay cả những ngón tay cũng mềm oặt. Tác dụng của cồn khiến tim anh đập dồn dập. Cô cứ như vậy cách một lớp vải mỏng, nằm sấp im lặng lắng nghe tiếng tim anh.
Một hồi lâu sau, cô mới có cảm giác các ngón tay anh từ cổ hướng lên đường cong phía trước mơn trớn hai má cô, mang theo sự kiên nhẫn và ôn tồn vô hạn. Cô biết anh vẫn chưa tỉnh, sự va chạm này chỉ như một loại hành động vô thức nhiều hơn.
Cô im lặng nhắm mắt lại.
Tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay, giống như một giấc mơ. Nhưng lại không giống nằm mơ. Bởi vì, dù là trong giấc mộng, bản thân cô cũng chưa từng được anh cư xử dịu dàng đến thế.
Cô không kêu một tiếng, lặng lẽ cảm nhận hơi ấm trong lòng anh. Cho đến khi, những ngón tay ngừng lại trên trán cô, sau đó là một sự im lặng kéo dài.
Giờ đây, cô thật sự không muốn phá tan hình ảnh trong giấc mơ. Cô đã đợi bao lâu như vậy, trái tim trông ngóng lâu như vậy, mới có thể có được giờ phút này quả không dễ dàng gì.
Cho đến lúc hai chân bắt đầu run lên, cô mới theo bản năng khẽ cử động. Nhưng phía sau, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ. Cô chưa bao giờ thấy anh nói chuyện bằng một giọng ôn nhu như vậy, gọi tên một cô gái.
Có lẽ anh đã quá say nên nói nhanh và nhỏ nên cô nghe không rõ hai từ ấy. Nhưng trong lòng cô mơ hồ biết nhất định đó là tên của một cô gái.
Không phải tên cô. Tên của cô phát âm khác hoàn toàn.
Trong nháy mắt, trong lòng cô phảng phất như trống đánh, trên lưng nổi một lớp mồ hôi.
Một số sự thật không cần phải suy nghĩ quá lâu, đôi khi chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, cô liền hoàn toàn tỉnh ngộ.
Cô từng có một mong ước hèn mọn, ti tiện mà cho rằng, cho dù cùng với người phụ nữ khác chia sẻ tình yêu với người đàn ông kia, là do cô can tâm tình nguyện.
Nhưng cho tới hôm nay, cho đến giây phút này, cô mới hay cho dù nguyện vọng đó có hèn mọn như vậy cũng chỉ là điều ngoài tầm với.
Vĩnh viễn không thể chạm vào.
Không phải cô không đủ tốt, cũng không phải do người khác không đủ tốt. Chỉ là cho dù có sử dụng được thì người phụ nữ trong lòng anh mới là giấc mơ cô vĩnh viễn không thể chạm vào.
“ Nếu đối phương đã có gia đình, vậy em cũng đừng mơ mộng nữa”.
Giọng nói bên cạnh đã kéo dòng suy nghĩ của Tiểu Băng trở lại, Tiểu Băng mỉm cười đáp: “ Chị yên tâm, em hiểu mà”.
Thừa Ảnh trở mình, tự tìm tư thể thoải mái để đi vào giấc ngủ, ngữ điệu vì vậy mà trở nên có chút mơ hồ: “ Chị sợ em rơi vào quá sâu, đến lúc đó sẽ làm hại chính mình”.
“ Không đâu, em đã nghĩ thông suốt. Hơn nữa, cũng đã lâu em không gặp anh ấy”.
“ Vậy à? Có thể anh ta đã có niềm vui mới”. Thừa Ảnh thuận miệng nói.
Tiểu Băng khẳng định: “ Không có khả năng”.
“ Vì sao?”.
“ Em đoán thôi”. Tiểu Băng không muốn nói chuyện nhiều, trùm kín chăn đáp: “ Chị Thừa Ảnh, chúng ta ngủ thôi. Hôm nay chắc chị cũng mệt rồi”.
“ Ừ”. Thừa Ảnh nhắm mắt lại: “ Chúc ngủ ngon”.
Mấy hôm sau, Thừa Ảnh không thấy Tiểu Băng ở lớp yoga, qua điện thoại mới biết cô ấy tạm thời ở nhà dưỡng thương.
“ Bên kia hội sở có gây khó dễ cho em không?”.
“ Không có, chị đừng lo lắng”. Tâm trạng của Tiểu Băng rõ ràng đã được hồi phục, cô nói đùa: “ Chị bắt đầu quan tâm đến em hơn cả chị gái em đấy”.
Thừa Ảnh cũng cười: “ Em giống như Thẩm Lăng, không khác gì em gái chị”.
Lúc ngắt điện thoại, cô lái xe từ tầng hầm ra, đi qua cổng bệnh viện thì nhìn thấy một đám đông cả đàn ông đàn bà đang cầm biểu ngữ màu đỏ trắng, tiếng ồn ào truyền ra rất xa. Cô vội vàng nhìn qua cửa kính xe rồi nhanh chóng đánh tay lái sang đường khác.
Gần đây trong bệnh viện đã xảy ra sự cố. Có một vị bác sĩ vì chẩn đoán nhầm khiến bệnh nhân tử vong, người nhà bệnh nhân đến yêu cầu bồi thường. Kết quả là bệnh viện không đồng ý, vì thế bọn họ đã khởi kiện, đồng thời gây náo loạn bệnh viện. Liên tục trong vòng một tuần đều đứng chắn ở cửa bệnh viện gây thị uy. Thi thoảng có một vài bác sĩ lái xe riêng bị bọn họ hung hăng ngăn lại, thái độ ngang ngược, lời lẽ tục tĩu, không những làm ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của bệnh viện còn khiến cho mọi người cảm thấy hoảng sợ. Nội bộ bệnh