XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Từ Bi Thành

Từ Bi Thành

Tác giả: Đinh Mặc

Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341790

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1790 lượt.

Trạch, một người đàn ông khác không biết đi vào từ lúc nào. Người đó có ngũ quan hoàn hảo, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Tim Mộ Thiện rung lên một nhịp, toàn thân cô hóa đá.
“Làm thế nào bây giờ?” Châu Á Trạch hỏi người đàn ông đó: “Không ngờ Đinh Hành cũng ở đây, chúng ta phải thay đổi kế hoạch”.
Người đàn ông đó gật đầu. Anh ta đeo bao tay, cúi xuống cầm khẩu súng của Đinh Hành, lắp ống giảm thanh một cách thành thạo rồi nhằm thẳng vào đầu Đinh Mặc Ngôn.
Dung mạo đẹp đẽ của người đàn ông lúc này như được một lớp băng mỏng bao phủ, ánh mắt anh ta nguy hiểm như mãnh thú rình mồi. Đối diện với gương mặt đầy kinh ngạc của Đinh Mặc Ngôn, anh từ từ đưa mũi súng lên đầu ông ta.
“Đinh Mặc Ngôn, ông hãy ghi nhớ, người giết ông là tôi”. Anh ta cất giọng trầm thấp. Sau đó, anh ta nhẹ nhàng tiến lại gần Đinh Mặc Ngôn và ghé sát tai ông ta nói điều gì đó.
Một tiếng bụp khẽ vang lên, viên đạn từ nòng súng trên tay anh ta xuyên qua đầu Đinh Mặc Ngôn. Có lẽ do dùng thuốc nên Đinh Mặc Ngôn không hề có phản ứng, ông ta chỉ biết trợn mắt rồi đổ xuống bàn, máu từ đầu ông ta chảy lênh láng.
Một vị lão đại hô phong hoán vũ ở thành phố Lâm đã chết dưới tay tâm phúc đắc lực nhất của ông ta, chết trên người cháu gái đằng vợ của ông ta như vậy.
“Hãy thu dọn sạch sẽ”. Người đàn ông ra lệnh rồi lại nhét khẩu súng vào tay Đinh Hành. Từ ngoài cửa có một người đi vào, chính là trợ lý của anh ta. Châu Á Trạch, bác sỹ và người trợ lý bắt đầu dọn dẹp hiện trường.
Đầu óc Mộ Thiện trống rỗng, cô nghe thấy tiếng tim mình co rút, tay chân cô ngày càng lạnh toát, giống như cô mới là người bị trúng đạn nằm trên vũng máu.
Trong cơn hoảng hốt cao độ, đầu óc Mộ Thiện vẫn lướt qua vô số manh mối vụn vặt. Tay bác sỹ bị mua chuộc, thuốc kích thích bị tráo đổi, Mạn Thù bị bỏ thuốc…
Còn nữa, trong con mắt của Đinh Mặc Ngôn anh là người không hề có tham vọng, anh là anh em thân thiết của Đinh Hành, là người Mạn Thù ái mộ, anh từng cảnh cáo cô đừng gần gũi Đinh Hành…
Đây chỉ là một cái bẫy, một cái bẫy tinh vi được dày công bố trí trong một khoảng thời gian không phải là ngắn. Anh ra tay giết Đinh Mặc Ngôn, nhưng tại sao anh phải làm vậy? Đinh Hành vô tình có mặt ở đây, vậy thì anh sẽ xử lý Đinh Hành và Mạn Thù thế nào?
Còn nữa, tám năm trước, tại sao anh đột nhiên xuất hiện ở huyện nhỏ quê nhà cô? Tại sao anh thường xuyên mất tích? Tại sao anh trưởng thành già dặn hơn người cùng độ tuổi? Tại sao những năm qua cô không tìm thấy bất cứ tin tức nào liên quan đến anh?
Đám mây ngờ vực đè nặng lên tim Mộ Thiện, cô chỉ cảm thấy lông trên người dựng ngược. Người đàn ông ở bên ngoài là người cô luôn nhớ nhung từ năm mười bảy tuổi, bây giờ anh đột nhiên trở nên đáng sợ và xa lạ vô cùng.
Mộ Thiện run rẩy rút di động từ túi áo, tay cô run đến mức điện thoại suýt rơi xuống đất, làm cô sợ chết khiếp. Khó khăn lắm Mộ Thiện mới bấm được số 110.
“Tên tôi là Mộ Thiện…” Cô căng thẳng nhìn ra bên ngoài, hạ giọng nói xuống mức thấp nhất: “Tôi đang ở Dung Thái…ở đây…có người vừa bị giết…”.
Toàn thân cô đột nhiên đông cứng, giọng nói của anh chàng cảnh sát ở đầu kia điện thoại trở nên xa vời. Bởi vì người đàn ông ở bên ngoài dường như có phát giác, anh đột nhiên quay đầu về nơi có Mộ Thiện. Dù qua một cánh cửa nhưng ánh mắt của anh vẫn khóa chặt vào cô như lúc bình thường.
Sau đó anh rút súng, lên đạn và đưa mắt ra hiệu Châu Á Trạch. Cả hai từ từ tiến về phía Mộ Thiện, sắc mặt họ rất u ám.






Bàn tay của đạo diễn
Lưng Mộ Thiện dính chặt thành tủ lạnh lẽo, không gian hẹp đóng kín khiến cô khó thở. Toàn thân Mộ Thiện tê liệt không thể nhúc nhích. Qua khe tủ quần áo, cô có thể thấy tia sáng từ bên ngoài lọt vào.
Có người bật đèn, bên ngoài thấp thoáng bóng đen đi lại, từng bước chân chận dậm xuống sàn nhà giống như gót giày đạp thẳng vào tim cô.
Mộ Thiện nghe thấy tiếng thở dốc của cô, hô hấp theo tiếng bước chân mỗi lúc một gần ngày càng khó khăn.
Cuối cùng một tiếng “cạch” vang lên, cửa tủ quần áo mở ra, tầm mắt sáng hẳn.
Cô đã bị phát hiện rồi!
Bàn tay đó như có mắt, thò sâu vào chỗ cô đang đứng với tốc độ rất nhanh, khiến cô không thể né tránh.
Dừng lại rồi. Ngón tay mềm mại vừa vặn dừng lại trên má Mộ Thiện. Cách một lớp quần áo, đầu ngón tay vuốt ve trên da cô, mặc dù tay người đó không hề lạnh lẽo nhưng khi tiếp xúc, toàn thân Mộ Thiện run lên cầm cập.
Đầu óc cô nổ tung trong giây lát.
Giống như muốn thử thách sự nhẫn nại của Mộ Thiện, người đó rút tay khỏi tủ quần áo.
Sau đó một tiếng động nặng nề vang lên, quần áo treo trước mặt Mộ Thiện bị ném hết ra ngoài, trước mắt đột nhiên sáng hẳn.
Thế giới của Mộ Thiện dừng lại ở giây phút đó. Cô giống như một con cừu non đang chờ lên thớt, cuối cùng cũng đối mặt với tên đồ tể đuổi cùng giết tận, mọi sự trốn tránh chỉ là công cốc.
Ở khoảng cách chưa đến một mét, Trần Bắc Nghiêu đứng bên ngoài tủ quần áo, nhìn Mộ Thiện bằng ánh mắt thâm trầm.
Mộ Thiện ở trong góc tối,