Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tướng Công Ăn Mày

Tướng Công Ăn Mày

Tác giả: Nguyệt Lam

Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015

Lượt xem: 134699

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/699 lượt.

không nghĩ tới là chàng sẽ nuôi ngựa.” Trì Tú Tâm ngẫm lại một hồi, cảm thấy dở khóc dở cười.
Nàng quá coi thường trượng phu nhà mình.
Sở thích của nam nhân quả nhiên không giống với nữ nhân.
“Thì ra là chuyện đó.” Lạc Nguyên Dật không nhịn được mỉm cười. “Chuyện đó ta sớm đã quên, dù sao ta chỉ thuận miệng nói thôi.” Xem ra vị thê tử này luôn luôn nhớ kỹ lời y nói.
“Cứ cho là chàng không phải nuôi nó để chơi, vậy chứ nuôi để làm gì?”
“Đương nhiên là có mục đích riêng.” Lạc Nguyên Dật kéo tay Trì Tú Tâm, nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay nàng, cười nói: “Từ ngày nàng gả cho ta tới nay đã hơn một năm, trong khoảng thời gian này nàng luôn ở nhà bầu bạn cùng ta không phải sao?”
“A… Không phải bởi vì chuyện này mà chàng muốn đền ta con ngựa đấy chứ?” Nàng thực sự không thích nuôi ngựa.
“Đương nhiên không phải. Ta nghĩ nàng hẳn là buồn chán lắm, cho nên muốn mang nàng đi đâu đó quanh đây một chút.” Lạc Nguyên Dật thực không hiểu nổi sức tưởng tượng của nàng.
Trước khi thành thân, y cảm thấy vị thê tử này tính tình hoạt bát, hơn nữa lại hướng ngoại, về sau ở với nhau rồi, y ngẫu nhiên nghe nàng đề cập đến hội chùa hoặc hội đèn lồng, thậm chí là xuất môn dạo phố, chỉ là lúc ấy y không có hứng thú.
Dựa theo lời đám hạ nhân, nàng rất thích đi đây đi đó, phát hiện chỗ nào có trò vui liền đến xem ngay, không bao giờ ở quá lâu một nơi.
Hơn một năm kể từ ngày hai người thành thân, nàng không vì nghe thấy những hoạt động bên ngoài mà sốt sắng chạy đi.
Lạc Nguyên Dật biết, nàng hơn phân nửa là vì y.
Mỗi lần nàng nhắc tới muốn ra ngoài, y luôn lắc đầu, sau đó vài lần vẫn không được, nàng dứt khoát không thèm hỏi nữa.
Kỳ thực y cũng không nghĩ sau khi thành thân người vợ bắt buộc phải ở trong nhà. Nhưng Trì Tú Tâm hiểu đạo lý cầm được bỏ được, cư nhiên có thể ngoan ngoãn ở lại trong nhà, bồi y hơn một năm, ngay cả Trì lão gia đối với chuyển biến này của nàng cũng cảm thấy kinh ngạc.
Y hiểu được nàng là muốn bồi mình, bất quá...
Cái tính hiếu động đó đâu dễ áp chế được. Y vẫn thường trông thấy Trì Tú Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt như muốn vượt qua khỏi bức tường.
Nàng vẫn yêu thích thế giới bên ngoài, hẳn là muốn cùng y đi xem chút cảnh quang tươi mới náo nhiệt.
Chính là như thế, y mới cố tìm một phương pháp, ít nhiều bù đắp cho người vợ luôn suy nghĩ vì mình này.






“Chàng bảo ta buồn chán?” Trì Tú Tâm chỉ chính mình, đôi mắt đen mở lớn, cảm giác có chút nghi hoặc, “Làm ơn, ta thường xuyên tới nhà các tỷ muội, tìm các nàng nói chuyện phiếm, nếu nói buồn chán thì phải nói chàng chứ?”
“Vậy nàng không thích đi hội chùa lễ mừng địa phương linh tinh gì đó sao?” Lạc Nguyên Dật nhíu mày cả giận, không nhịn được lên tiếng chất vấn.
“Ừ hứ... Ta trước kia chạy ra ngoài chủ yếu để tìm trượng phu!” Trì Tú Tâm trừng mắt nhìn y, đột nhiên bật cười, “Hội chùa đông đúc, ta có cơ hội thấy nhiều người nhất, ai vừa mắt ta thì nhờ người đi thăm dò xem xét. Nhưng hiện tại ta đã có trượng phu tốt rồi, đâu cần làm chuyện dư thừa nữa.”
Nói như vậy chẳng qua nàng muốn thuyết phục Lạc Nguyên Dật. Nàng sấn người tới ôm lấy cánh tay y, dùng sức cọ xát vài cái.
Nàng thích dán vào người y nhất, cảm giác thật thoải mái.
Nàng thích Lạc Nguyên Dật yêu thương nàng, chơi đùa với nàng, hưởng thụ cảm giác chính mình đang được y thương yêu. Nhưng ngẫu nhiên nàng lại có suy nghĩ kỳ quái…
Lạc Nguyên Dật luôn luôn dịu dàng của hiện tại, rốt cuộc có phải là Lạc Nguyên Dật chân chính hay không?
“Nàng suy nghĩ nhiều quá.” Lạc Nguyên Dật sờ sờ đầu nàng, cười nói: “Ta cũng thấy buồn chán, cho nên mới chọn thời điểm ít người đi đường này để ra ngoài thay đổi không khí. Vì vậy không có chuyện ủy khuất gì ở đây hết.”
Sự quan tâm của nàng làm Lạc Nguyên Dật như cảm nhận được một cỗ hơi ấm xông lên đỉnh đầu, ngay cả trong ngực cũng thấy ấm áp.
“Ra là vậy, chẳng trách chàng gọi ta dậy, bởi vì trời còn chưa sáng, trên đường cũng không có mấy ai.” Thấy y không phải tận lực hùa theo lời nói của mình, Trì Tú Tâm cũng thấy yên tâm hơn. “Bất quá, ra ngoài đi dạo thôi, đâu cần thiết phải cưỡi ngựa.” Y muốn trực tiếp đi một vòng lại một vòng quanh Lạc Thành sao?
“Không phải dạo bình thường, ta muốn mang nàng ra ngoại thành, như vậy xuất phát sớm sẽ không sợ gặp người, ban đêm về trễ cũng vắng vẻ hơn.” Lạc Nguyên Dật cười nói.
“Chàng quá bài xích con người rồi.” Trì Tú Tâm nghe y tính toán, không khỏi cười ra tiếng, “Bất quá, chàng ra ngoại thành là muốn đi đâu?”
“Địa phương này có hơi xa.” Lạc Nguyên Dật cười thực thần bí, “Muốn đi không?”
“Đương nhiên muốn, ta luôn rất muốn được cùng chàng xuất môn đi dạo, có điều…”
“Có điều cái gì?”
“Chúng ta đi thế này, có thể hay không có nguy hiểm?” Trì Tú Tâm lộ ra vẻ mặt lo lắng. Dù sao địa phương bên ngoài cổng thành không có quan binh canh gác, ngộ nhỡ chuyện xấu xảy ra, có kêu cứu khản cổ cũng vô dụng.
“Nàng cảm thấy ngoại thành rất nguy hiểm?” Thấy nàng lo lắng, Lạc Nguyên


Old school Swatch Watches