
Cuộc Sống Hạnh Phúc Sau Khi Trọng Sinh
Tác giả: Nguyệt Lam
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 134698
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/698 lượt.
Dật không khỏi cười trong bụng.
“Không phải sẽ có cái gì thổ phỉ, sơn tặc linh tinh sao?” Trì Tú Tâm nhíu mày, hỏi: “Ta bộ dạng xinh đẹp đáng yêu, nếu gặp bọn cướp sắc mà nói, chúng nhất định sẽ nhắm ta làm mục tiêu? Như vậy quá nguy hiểm!”
Lạc Nguyên Dật đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới ha hả cười vang.
“Nàng đấy!” Y buông Trì Tú Tâm ra, xoay mình ghé vào chuồng ngựa cười không ngừng, cơ hồ cười đến run cả người.
“Sao lại cười thành bộ dáng như vậy?”
“Nàng xinh đẹp không sai, nhưng một cô nương thoải mái nói chính mình xinh đẹp đến mức sợ bị người ta cướp sắc thì cũng không có mấy người!” Ông trời, thê tử này của y thật sự là dở hơi cực kỳ.
“Ta chỉ nói sự thật.” Trì Tú Tâm bất mãn liền đá vào đùi y.
“Nàng nghe thuyết thư nhiều quá nên suy diễn.” Lắc đầu, Lạc Nguyên Dật chỉnh lại sắc mặt, đáp: “Ta vốn là người từ nơi khác đến đây, đường này ta cũng đã đi qua, không có thổ phỉ sơn tặc.”
“Vì sao thuyết thư...”
“Đó là biên ra cả thôi, họ muốn lừa chút tiền trà từ tay những cô nương như nàng và người nghe.” Lạc Nguyên Dật nắm tay phải thành quyền, gõ nhẹ lên đầu nàng, “Sơn tặc không phải nơi nơi đều có, hơn nữa quan phủ không để trưng chơi, huống hồ hiện tại thiên hạ thái bình, người người ăn no mặc ấm, cần gì phải làm sơn tặc để tự rước phiền toái?”
“Thật vậy sao?” Trì Tú Tâm hơi nhíu đầu mày, cảm thấy chính mình giống như bị cười nhạo.
“Đến đây đi, nếu có chuyện gì, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng.” Lạc Nguyên Dật dứt lời, cũng không dài dòng thêm nữa, xoay người một cái liền nhảy lên lưng ngựa, sau đó khom người đưa tay về phía nàng.
Y xác định Trì Tú Tâm không biết cưỡi ngựa nên đặc biệt chọn thớt đến từ phương bắc này, sức chịu đựng tốt, thể lực tốt, gánh được đồ nặng đi dài ngày.
Nhờ vậy y mới có thể cùng nàng ngồi chung một con ngựa.
“A… Muốn cưỡi chung hả? Thoạt nhìn rất kích thích.” Trì Tú Tâm nhìn bộ dáng y hướng mình đưa tay, thần sắc tràn ngập tự tin khiến cho lòng nàng nở ra muôn vàn đóa hoa.
Nàng thương y chính vì thái độ hài hước, lại ổn trọng đáng tin cậy này.
Nhanh lẹ nắm lấy bàn tay của trượng phu, nàng đang muốn hỏi y cách lên ngựa, tức thì thân mình bị một cỗ lực đạo kéo lên, chỉ trong nháy mắt đã bị Lạc Nguyên Dật đặt ngồi trên lưng ngựa.
“Chàng… khí lực thật lớn!” Thấy mình vững vàng trên lưng ngựa, Trì Tú Tâm không khỏi buột miệng khen ngợi.
“Không phải nàng sớm đã biết?”
“Ta biết chàng có khí lực, nhưng là ở trên giường cùng cái này không giống nhau.”
“Coi như nàng khen ta.” Lạc Nguyên Dật cười nói: “Vì tỏ lòng biết ơn, hôm nay ta sẽ mang nàng đi xem cảnh sắc tuyệt hảo hiếm thấy!”
Nói xong, y cũng không đợi Trì Tú Tâm chuẩn bị, khẽ quát một tiếng, thúc kỵ mã mang theo thê tử cùng đi xa…
Lúc một ngựa hai người ra khỏi cửa thành, ánh dương nơi chân trời mới bắt đầu ló dạng.
Ngồi trên lưng ngựa, cảm nhận tiếng gió gào thét qua tai, trong lòng Trì Tú Tâm sinh ra cảm giác mới mẻ. Tuy tính nàng hiếu động, cha cũng không quản được, nhưng chung quy là cô nương nhà gia giáo, đi dạo trong thành còn có thể, chứ không dám thử một mình rời thành, nên nàng quả thực chưa từng thấy qua cảnh quan ngoại thành, càng đừng nói là cưỡi ngựa như hiện tại.
Hít thở không khí tươi mới của buổi sáng, nhìn sương sớm kết tinh trên cành lá cùng cánh hoa óng ánh trong suốt tắm mình trong ánh sáng mặt trời, Trì Tú Tâm không khỏi lộ ra biểu tình vui sướng.
Thậm chí nơi này còn có vài bông hoa sáng sớm nở rộ, không đến giữa trưa liền khép lại, nghe rất lạ kỳ. Nàng sở dĩ biết được đều nhờ có Lạc Nguyên Dật chỉ điểm cho. Trì Tú Tâm vì vậy cảm thấy kinh diễm vô cùng, dọc theo đường đi bởi vì quá mức hưng phấn nên chẳng tài nào ngừng nói chuyện được.
“Nguyên Dật, có phải cảnh đẹp chàng nói đó không? Đúng là đẹp thật!” Trì Tú Tâm vui vẻ kêu lên.
“Bây nhiêu đây chưa là gì cả.” Lạc Nguyên Dật tiếp tục thúc ngựa, chậm rãi hướng tới con đường nhỏ phía trước.
“Còn có địa phương khác đẹp hơn nữa sao?” Trì Tú Tâm hưng phấn hỏi.
“Nàng nhắm mắt lại đi!”
“Bày đặt thần bí.” Tuy nói như thế, Trì Tú Tâm vẫn ôm tâm tính hiếu kỳ nhắm mắt lại.
Nhưng nàng không nghĩ tới tiếp theo Lạc Nguyên Dật lại lấy ra một cái khăn mặt, trực tiếp che kín hai mắt nàng.
“Nguyên Dật!” Y làm vậy khiến nàng không còn biện pháp để nhìn lén.
“Chịu khó một chút, sắp tới rồi.” Lạc Nguyên Dật nói, liền thúc ngựa đi nhanh hơn.
“Không nhìn thấy gì thì chán lắm!” Nàng khó khăn mới ra được ngoại thành, y lại không cho nàng xem cái gì, thật sự rất đáng tiếc.
“Mấy chỗ nhàm chán vừa rồi nàng nhìn chưa đủ sao? Hiện tại ta chỉ che mắt nàng một chút, vậy mà nàng đã không chịu nổi.” Lạc Nguyên Dật cười nói.
“Làm ơn, chàng cũng không phải ngày đầu tiên nhận thức ta.” Trì Tú Tâm nổi giận, cong môi đáp: “Ta chính là người như vậy, khi thấy nhàm chán thì một ngày cũng dài bằng một năm.”
“Kiên nhẫn kiên nhẫn, cũng sắp tới rồi, nếu nàng thực sự cảm thấy nhàm chán, vậy chúng ta tán gẫu đi.” Lạc Nguyên Dật một bên cố tìm chuyện, một bên kéo cương tiếp tục phi nhanh.
“Tán gẫ