Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tướng Công Ăn Mày

Tướng Công Ăn Mày

Tác giả: Nguyệt Lam

Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015

Lượt xem: 134703

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/703 lượt.

đối thoải mái.
“Ta vốn định lén vào đại trạch, thử nhìn xem đại ca có phải ở trong này hay không, nhưng Trì gia nhân khẩu đông đúc, rất khó tìm người. Vì vậy, ta đổi ý chuyển sang dùng thân phận khách nhân, bởi vì khách nhân nhất định có thể gặp mặt chủ nhân hoặc quản gia của Trì gia, tỷ như cha ngươi, hoặc là con rể…”
Khóe miệng cong lên, Dư Thương Phàm vòng ra phía trước Trì Tú Tâm, thấy khuôn mặt nàng tỏ vẻ không cam lòng, lại không nhịn được bật ra tiếng cười lạnh.
“Sự tình còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng, cho nên thật ngại quá, đại tẩu, đại ca hắn không muốn nhận ta, ta sẽ không để hắn trốn tránh cả đời, nhất định phải khiến hắn tiến ra trước mặt ta. Nữ nhân ngươi đã câu được tim hắn, vậy ngoan ngoãn để cho ta lợi dụng một chút đi!”
Gặp quỷ mới để y lợi dụng, nàng thầm oán trong lòng.
Bức bối khổ sở, nàng không nghĩ được biện pháp nào ngoài cầu thần khấn phật, mong sao Lạc Nguyên Dật nghe thấy lời nàng.
Lạc Nguyên Dật ơi Lạc Nguyên Dật, y đã nói sẽ bảo vệ nàng, thời khắc này sao còn không xuất hiện?
Trì Tú Tâm sống chết cầu khẩn, hy vọng Lạc Nguyên Dật có thể giống như đại hiệp khách trong lời đám thuyết thư, đột nhiên phá cửa sổ xông vào, cứu nàng một mạng, sau đó tặng cho tên khốn lừa đảo Dư Thương Phàm này một cước rơi tùm xuống hồ nước, thế nhưng…
“Ngủ đi, đại tẩu.”
Tiếng cười vang vọng bên tai, cảm giác toàn thân bỗng nhẹ bẫng, Trì Tú Tâm liền như vậy ngủ thiếp đi, không còn biết gì nữa.






Có tiếng lửa cháy.
Thanh củi phát ra từng tiếng lách tách, lách tách, đánh thức Trì Tú Tâm từ trong cơn mê.
Nàng nháy mắt mấy cái, khẽ động tay chân, cảm giác toàn thân đau nhức khiến cổ họng bất giác bật ra tiếng rên rỉ, nhờ đó nàng phát hiện á huyệt của mình tựa hồ đã được giải.
Tuy nhiên, tay nàng lại bị trói.
Nàng quan sát bốn phía, nhận thấy nơi này giống như một tòa miếu nát, nóc nhà chi chít lỗ thủng, tượng đá không còn nguyên vẹn, khắp nơi phủ đầy tro bụi và mạng nhện.
“Ta sao biết được ngươi có gạt ta hay không?” Trì Tú Tâm ra vẻ trấn định hỏi.
Nàng thật sự muốn biết những chuyện trong quá khứ, muốn biết trượng phu đã gặp phải chuyện gì, khiến cho y có tâm tính phòng bị, không tin tưởng người ngoài.
Nhưng nàng không thể tin lời gã này được.
“Mặc kệ ngươi tin hay không tin, coi như nghe kể chuyện đêm khuya đi!” Dư Thương Phàm cười lạnh một tiếng, rồi nói tiếp: “Nhà chúng ta chính là Hách Phong Bảo danh tiếng lẫy lừng ở phương bắc.”
“Chưa từng nghe qua.” Trì Tú Tâm nhíu mày, ngang nhiên cắt ngang lời y nói.
“Ngươi đương nhiên không biết.” Dư Thương Phàm dùng ánh mắt “ếch ngồi đáy giếng” nhìn nàng, “Lạc Thành ở phía nam, hai nơi khoảng cách tương đối xa, ngươi lại là loại nữ nhân cả đời này hết tám phần sẽ không rời khỏi quê nhà, sao có thể biết tới danh tiếng của Hách Phong Bảo?”
“Ngươi muốn kể chuyện đại ca ngươi hay là muốn chế nhạo ta? Hai cái chọn một đi!” Trì Tú Tâm thầm mắng trong lòng.
Nàng không rời khỏi Lạc Thành thì sao? Rốt cuộc vẫn tốt hơn kẻ xấu xa ngàn dặm xa xôi chạy tới đây để hại người.
“Nữ nhân hung dữ, thực không hiểu tên kia coi trọng ngươi điểm nào?” Dư Thương Phàm cười cười, tuy rằng bất mãn Trì Tú Tâm, nhưng thấy nàng đang ở thế hạ phong, chỉ có thể mặc y bài bố, cho nên tâm tình hãy còn tương đối tốt.
“Chàng coi trọng ta điểm nào ngươi không cần biết, đỡ khiến ngươi cũng coi trọng ta, ta đây sẽ cảm thấy phiền phức.” Trì Tú Tâm hừ mạnh một tiếng.
“Ta còn lâu mới coi trọng ngươi. Các cô nương ra vào Hách Phong Bảo đều đẹp hơn ngươi gấp trăm lần.” Dư Thương Phàm phát ra tiếng cười lạnh, “Hách Phong Bảo nổi danh trên giang hồ, đại ca hắn chính là trưởng tử của bảo chủ, bởi vì văn võ song toàn, tướng mạo xuất chúng, nên cha ta rất coi trọng hắn, thậm chí muốn đính thân cho hắn, đối tượng dự tính là con gái của trưởng lão nội bảo.”
“Cái gì?” Lạc Nguyên Dật đính thân?
Vậy không phải phạm vào ba điều không gả sao?
Trì Tú Tâm nghĩ tới liền thấy buồn bực, sau đó lại đột nhiên nhíu chặt chân mày.
Chậm một chút, nàng chỉ mới nghe Dư Thương Phàm nói lời một phía, cũng không phải Lạc Nguyên Dật chính miệng thừa nhận.
Nam nhân này một câu nửa chữ cũng khó tin. Đã như thế, nàng không cần phải khẩn trương.
“Ngươi phát hoảng rồi sao?” Dư Thương Phàm không biết nàng nghĩ gì, chỉ đơn giản nhìn sắc mặt mà cảm thấy đắc ý, “Đại ca rất có khả năng sẽ kế thừa Hách Phong Bảo, bởi vậy trưởng lão mới nguyện ý hứa thân, ít nhiều cũng vì muốn mượn sức song phương, củng cố địa vị tương lai của hắn.”
“Hừ, đại ca ngươi có tương lai sáng sủa vậy, sao lại hại cô nương nhà người ta thắt cổ tự sát, còn chính mình bỏ nhà ra đi được?” Liếc mắt nhìn Dư Thương Phàm kiêu ngạo, Trì Tú Tâm cảm thấy bất mãn vô cùng.
Câu trước câu sau mâu thuẫn kịch liệt. Lời gã này nói quả nhiên không đáng tin.
“Bởi vì hắn được sủng mà kiêu.” Dư Thương Phàm hừ một tiếng nói, “Vào buổi tối trước khi thành thân, hắn nốc rượu say mèm, sau đó lộ ra bản tính, trên đường về bảo