Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tướng Công Thiếp Tóm Được Chàng Rồi

Tướng Công Thiếp Tóm Được Chàng Rồi

Tác giả: Trạm Lượng

Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015

Lượt xem: 134757

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/757 lượt.

âm, đồng thời miệng lớn tiếng đáp lại:
“Tề Nghiên, chúng ta ở chỗ này! Tề Nghiên...”






Hiển nhiên, người chỗ kia cũng nghe thấy các cô đáp lại, lập tức thanh âm vang lên từ xa đến gần, chỉ chốc lát sau, Mộ Dung Tinh chỉ thấy trong khói dày đặc đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh, đột nhiên xuất hiện trước mặt các cô.
“A Tinh!” - Vừa thấy người Tề Nghiên kích động hô to, nhanh chóng ôm cổ hắn. “Ngươi không có việc gì, thật tốt quá! Thật tốt quá! Ta thật là cao hứng...”
Thình lình bị ôm lấy Mộ Dung Tinh không khỏi ngây cả người, cảm thấy nảy sinh một cảm giác kì lạ nhưng người còn đang trong cảnh nguy hiểm, lập tức không suy nghĩ nhiều, vội vàng cắt ngang anh. “Muốn cao hứng chờ một chút lại cao hứng, hiện tại chạy thoát quan trọng hơn a!”
“Mộ Dung thiếu gia nói đúng! Thiếu gia, chúng ta đi nhanh đi!” - Tìm được người, Tiểu Cửu vừa thấy lập tức đã biết Tiểu Đậu Tử bị thương chân liền cõng lên lưng, miệng lo lắng thúc giục, một chút cũng không muốn chết trong này.
“Các ngươi từ chỗ nào vào thì chúng ta y theo đường cũ ra ngoài, mau!” - Rất sợ thế lửa sẽ nhanh chóng cắt đứt đường thoát của bọn họ, Mộ Dung Tinh kéo Tề Nghiên, muốn anh chạy nhanh dẫn đường.
Hoảng hốt nhìn tất cả trước mắt mới phát hiện mình đã đứng ở giữa đường, cách nhà trọ đang cháy dữ dội mặc dù không xa nhưng vẫn có khoảng cách an toàn, thế này mới từ từ ý thức được bọn họ đã thoát khỏi vòng lửa, trốn thoát an toàn.
Hiển nhiên không chỉ là cô, ba người khác cũng vừa mới thoát, vừa mới mạo hiểm chưa lấy lại tinh thần, chỉ thấy bọn họ bị khói dày đặc hun đen cả bốn khuôn mặt, mờ mịt đưa mắt nhìn nhau, sau đó:
“Oa.” - Hồng Đậu trên lưng Tiểu Cửu dẫn đầu “Oa” một tiếng, vui mừng quá độ mà khóc lớn lên. “Không chết... Chúng ta trốn thoát rồi... Trốn thoát rồi...”
Ngay sau đó, Tiểu Cửu cõng người cũng toàn thân rã rời ngồi tê liệt trên mặt đất, kích động khóc theo: “Trốn thoát rồi! Trốn thoát rồi... Ta không chết, thiếu gia cũng không chết, mọi người cũng không chết... Chúng ta trốn thoát rồi...”
Chỉ một thoáng, chỉ thấy hai nô bộc chân mềm nhũng ngồi dưới đất cùng ôm đầu khóc rống, lấy nước mắt chúc mừng mình nhặt về được cái mạng nhỏ.
Lúc này Tề Nghiên cũng kích động hốc mắt hồng hồng, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Mộ Dung Tinh. “A Tinh, ngươi không có việc gì! Thật tốt quá, ta thật là vui...” - Ô... Làm sao bây giờ? Thật muốn khóc nha... Không được! Nhịn xuống! A Tinh nói không được hở một chút liền khóc.
Nói thực ra tìm được đường sống trong chỗ chết, Mộ Dung Tinh chính mình cũng kích động muốn khóc nhưng nhìn thấy anh nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, bộ dáng đáng yêu cố nén không dám khóc, không biết vì sao lại bật cười.
“Tề Nghiên, ngươi khóc đi!” - Giải phóng lệnh cấm, cho phép anh khóc lớn phát tiết ra.
“Thực, thực sự có thể chứ?” - Run môi, muốn khóc nhưng không khóc mà hỏi lại. “Nếu khóc, ngươi sẽ không để ý tới ta không?”
“Sẽ không! Ngươi khóc đi!” - Mộ Dung Tinh lắc đầu, hốc mắt cũng phiếm đỏ.
“Oa.” - Được cho phép, Tề Nghiên không khách khí lập tức nước mắt ngang dọc, lên tiếng khóc lớn, thậm chí còn nhào lên ôm người, miệng không ngừng nói, “A Tinh... A Tinh...” - Ô... A Tinh không chết, thật tốt, thật sự rất tốt…
Bị anh ôm Mộ Dung Tinh trong lòng lại có cảm giác kì lạ, nhất thời lại nói không được là cảm giác gì, nhưng không biết vì sao hốc mắt đã có chút nóng nóng, mũi ê ẩm.
“Tốt lắm! Tốt lắm! Ta không sao...” - Không biết là người nào đốt lại biến thành Mộ Dung Tinh đang an ủi anh, nhưng cô cảm thấy loại cảm giác này tốt lắm... Thực sự tốt lắm…
Sau khi khóc một hồi lâu Tề Nghiên dần dần nín khóc, buông người ra mới trẻ con lấy mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt, hơi giật mình nhìn Mộ Dung Tinh.
“A Tinh, mặt ngươi đen thui.” - Chỉ chỉ người nào đó trên mặt bị hun khói, Tề Nghiên rưng rưng nở nụ cười. Hi... A Tinh mặt đen bộ dáng thật mắc cười nha!
“Ngươi cũng vậy.” - Hơn nữa anh lại vừa mới khóc lớn một trận, trên mặt vừa đen vừa trắng, quả thực giống người mặt mèo. Mộ Dung Tinh nở nụ cười trêu, kìm lòng không được đưa tay muốn lau sạch vết bẩn trên mặt anh, mà ngón tay mới chạm vào hai má của anh lập tức in lại một dấu đen thui, thế này mới nghĩ đến tay mình cũng vô cùng bẩn.
Chậm rãi thu hồi tay, cô nhịn không được lại cười, mà Tề Nghiên thấy thế cũng ngốc nghếch cười theo.
Chỉ thấy hai người nhìn nhau không nói gì nở nụ cười một hồi, Mộ Dung Tinh thế này mới nhẹ giọng hỏi: “Tề Nghiên, ngươi sao có thể tới nơi này? Lại sao có thể chạy vào đám cháy?” - Rất nguy hiểm, chẳng lẽ anh không biết?
“Nổi lửa to, tới tìm ngươi, tìm không thấy, không muốn ngươi chết, cứu ngươi.” - Anh vẻ mặt nghiêm túc, câu chữ mặc dù đơn giản nhưng cũng có thể làm cho người ta vừa nghe liền sáng tỏ.
Đúng vậy! Người ở tại nhà trọ Duyệt Lai này anh cũng chỉ quen cô, ngoại trừ tìm cô thì anh sao có thể đến? Sớm nên biết đến, chính là…
Anh vì sao phải làm như vậy? Tên ngốc này có suy nghĩ gì? Cuối cùng là có suy n