
Tác giả: Trạm Lượng
Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015
Lượt xem: 134759
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/759 lượt.
ghĩ gì a…
Tâm tình có chút kích động, có chút cảm động, còn có càng nhiều, càng nhiều cảm xúc nói không nên lời toàn bộ kìm nén trong ngực, khiến cô cảm thấy cả trái tim rất vui… rất vui…
“Ngươi thật ngốc...” - Chỉ một câu, ngực nóng lên, hốc mắt chua xót đột nhiên không hề báo động trước mà rơi nước mắt, cô đã nói không nên lời kích động cùng cảm động trong lòng.
Anh rất ngốc, thực sự rất ngốc a! Có ai sẽ vì bằng hữu quen biết chưa lâu mà dũng cảm quên mình chạy vào đám cháy đang bùng cháy dữ dội cứu người hay không? Nhưng anh vì cô mà làm như vậy! Thật là khờ, không phải sao?
Thật sự là một tên ngốc nhưng là người tính tình hồn nhiên, khắp thiên hạ cũng không có người nam nhân nào giống anh đối xử với cô như vậy…
Nghĩ đến đây Mộ Dung Tinh ngực ẩn ẩn rung động, chỉ cảm thấy có dòng nước ấm áp lại ngọt ngào lặng lẽ chảy trong lòng, cô nhịn không được hai mắt đẫm lệ nhìn anh, tim đập mạnh loạn nhịp, con sóng trong lòng vô cùng mãnh liệt…
Cô vốn đã hạ quyết tâm cả đời này cũng không lập gia đình, thậm chí dự định sáng sớm ngày mai đưa ra yêu cầu thứ hai với anh, sau đó liền trở về Tô Châu, bắt đầu cuộc sống tự do tự tại. Nhưng tối nay, tên ngốc này dùng cả mạng mình bảo vệ cô thật sự làm cho lòng của cô dao động!
Đáng giận! Bị tên ngốc này hủy kế hoạch dự định của cô nhưng cô lại cảm thấy rất vui... Thực sự rất vui…
“Đừng khóc! A Tinh, đừng khóc! Cứu ngươi, không ngốc! Đừng khóc...” - Tề Nghiên lắc đầu thật mạnh, kiên trì mình cứu Mộ Dung Tinh là quyết định rất chính xác.
Nghe vậy cô rưng rưng bật cười, sau khi dò xét anh thật lâu, rốt cục sâu kín hỏi: “Vì sao mạo hiểm tính mạng tới cứu ta? Ngươi có thể sẽ bị lửa to thiêu chết, biết không?”
“A Tinh rất tốt với ta, không muốn ngươi chết... Không muốn ngươi chết...” - Anh nhếch miệng cười ngây ngô, chỉ biết lặp lại câu “Không muốn ngươi chết.”
“Nếu chết thì sao? An toàn của mình quan trọng hơn, ngươi hiểu không?” - Hơi giận anh không lo đến an toàn của mình, Mộ Dung Tinh cố ý trừng mắt giả vờ giận chất vấn.
“Không hiểu!” - Lắc đầu, không hiểu hắn vì sao lại tức giận, Tề Nghiên vẻ mặt đau khổ, ủy khuất lấy ngón tay chỉ ngực mình. “Không muốn ngươi chết... Nơi này sẽ rất đau, thật là khó chịu, không muốn ngươi chết...”
Nghe anh dùng từ ngữ đơn giản thẳng thắn hình dung cảm giác của mình, Mộ Dung Tinh không khỏi cả người chấn động, muốn cười nhưng lại rơi lệ, không e dè đưa tay dán lên ngực anh, cảm nhận được nhịp tim đập mạnh của anh.
“Hiện tại, nơi này còn đau không?” - Cô nhẹ giọng hỏi.
“Không đau! Ngươi không có việc gì, không đau, không khó chịu.” - Ngốc ngốc cười.
Chỉ cảm thấy nội tâm nơi nào đó vì lời anh nói mà như nhũn ra, Mộ Dung Tinh vẻ mặt phức tạp nhìn anh, trong lòng suy nghĩ…
Anh thật thà hồn nhiên, cô khôn khéo quyết đoán. Anh yếu thế nghe lời, cô cường thế ra lệnh. Anh trong sáng như chim bồ câu trắng, cô mạnh mẽ như chim ưng, mọi thứ giữa bọn họ thật sự bổ sung rất phù hợp!
Nếu gả cho anh, thứ nhất, không chỉ cha có thể đối với Tề gia giữ đúng lời hẹn. Thứ hai, lấy anh hồn nhiên khờ ngốc, không có nam tử thói đời “Nữ tử không tài đó là đức” đợi người khác dè bỉu, khẳng định tương lai cũng sẽ không ra điều quy tắc hạn chế với cô, có thể để cho cô như ngày trước tùy hứng mình, phát huy tài năng, phải không?
Nói sau, Tề gia gia nghiệp to như vậy, theo tính anh là không có khả năng tiếp nhận nên Tề bá bá hẳn là rất hi vọng có thể có “người một nhà” có thể tiếp tục gia nghiệp đi!
Cho nên gả cho anh tựa như một viên đá ném trúng nhiều con điểu! Quan trọng nhất là... cô động lòng với anh!
Thương nhân vốn tính toán ra toàn bộ lợi và hại, phát hiện mình nếu gả cho anh thật sự một vốn bốn lời, chiếm rất nhiều tiện nghi, lập tức không khỏi nở nụ cười, trong lòng liền có quyết định. “Tề Nghiên, ngươi muốn lấy vợ không?”
“Vợ, lấy vợ?” - Không hiểu vì sao đề tài này đột nhiên xuất hiện, Tề Nghiên gương mặt đỏ lên. “Ta... Ta không biết...”
“Nếu người vợ kia giống ta, ngươi có thích không?” - Tuy rằng cảm thấy anh mặt đỏ thật sự khiến người ta trìu mến nhưng vẫn cứng rắn ép hỏi.
“Giống, giống A Tinh?” - Ánh mắt sáng lên, gật đầu như gà con mổ thóc. “A Tinh rất tốt với ta, ta thích A Tinh, vợ giống A Tinh rất tốt...”
Nghe vậy Mộ Dung Tinh mỉm cười. “Tề Nghiên, ngươi đã cứu ta, hiện nay, ta cho ngươi một hứa hẹn, mặc kệ là gì chỉ cần ngươi nói, ta đều đáp ứng.” A... Cược đi! Nếu anh đưa ra lời cô muốn nghe, vậy chứng tỏ bọn họ... thật sự có duyên phận!
“Hứa hẹn?” - Anh ngẩn ngơ, suy nghĩ không xoay chuyển.
“Đúng! Hứa hẹn.” - Nhẹ giọng cười, “Ngươi trong lòng có hi vọng gì không?”
Gãi đầu, hắn nghe hiểu nhưng lại có chút thẹn thùng. “Hi vọng gì cũng đều có thể?” - Hi... Anh chỉ hi vọng A Tinh một chuyện!
“Ân!”
“Vậy... Ta đây hi vọng... Hi vọng...” - Đỏ mặt, e lệ trộm dò xét Mộ Dung Tinh, cuối cùng rốt cuộc cố lấy dũng khí lớn tiếng nói: “Hi vọng A Tinh vĩnh viễn cùng ta một chỗ, mỗi ngày có thể thấy ngươi!” - Nói xong, anh thở mạnh, nhếch miệng cười hồn nhiên.
“A...” - Cười