Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tướng Công Thiếp Tóm Được Chàng Rồi

Tướng Công Thiếp Tóm Được Chàng Rồi

Tác giả: Trạm Lượng

Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015

Lượt xem: 134760

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/760 lượt.

cẩn thận nói: “Nghiên nhi, con có lòng muốn giúp cha chia sẻ vất vả cha cũng đã rất vui rồi. Những sổ sách này con xem không hiểu đâu, ra ngoài chơi đi, ngoan!”
Hi! A Tinh cũng đoán được cha sẽ nói như vậy! Không sợ! Không sợ! Theo lời A Tinh nói nói lại một lần nữa là được!
Nhếch miệng cười, chỉ thấy anh giống như học thật lòng, “Cha, tuổi cha ngày càng cao, con lại là con trai độc nhất, về sau một ngày nào đó gia nghiệp Tề gia sẽ rơi xuống trên người con, con phải sớm học được phải gánh những gánh nặng này như thế nào, cũng là để cho cha có thể hưởng hạnh phúc a.”
Lời này vừa nói ra, Tề lão gia nghe xong mắt trợn lớn như mắt trâu, vẻ mặt không dám tin. Ông trời a! Chẳng lẽ là tổ tiên Tề gia tích rất nhiều âm đức, ông trời rốt cuộc thương hại, để cho con ngốc của ông trong một đêm thông suốt, nếu không những lời này làm sao nó có thể nói ra được?
Oa. Mặt cha thật là khủng khiếp a! Thật vất vả đem những lời này nói ra xong, tầm mắt dời về phía cha lại thiếu chút nữa bị cặp mắt kia trừng đến sắp rớt mắt ra ngoài dọa sợ, Tề Nghiên nhịn không được vỗ vỗ ngực, vẻ mặt sợ hãi lấy một ít quyển sách trên bàn ôm vào trong ngực.
“Cha, con, con lấy mấy quyển này về phòng xem trước.” - Dứt lời, xoay người bỏ chạy.
Tuy đối với hành động và lời nói khác thường của anh cảm thấy kinh hỉ lại vô cùng kinh ngạc nhưng Tề lão gia vẫn có chút lo lắng, vội vàng đối với thân ảnh càng chạy càng xa lớn tiếng dặn dò, “Nghiên nhi, xem không hiểu không sao, sổ sách nhất định phải đưa trả cho cha, trăm ngàn lần đừng xé gấp thuyền giấy a...”
Tề Nghiên nghe được nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy, chạy hướng về sân của mình để nhanh chóng đem sổ sách đưa cho Mộ Dung Tinh…
Hi... Chỉ cần giao cho A Tinh, anh hẳn là có thể muốn một lần thưởng cho nữa chứ?
Nghĩ vậy anh không khỏi mặt đỏ lên, tim đập thật nhanh, thật nhanh, dưới chân nhanh chóng chạy thật nhanh, trên mặt lại nở nụ cười vừa ngượng ngùng vừa hưng phấn.
Nhưng ngay khi anh ôm ấp “giấc mộng” trên đường muốn nhanh chóng trở về phòng, lại bị người gọi lại:
“Thiếu gia!”
“A?” - Dừng chân, quay đầu nhìn lại nơi phát ra thanh âm chỉ thấy một nha hoàn chạy tới.
“Thật khéo! Đang muốn đi tìm ngài liền lập tức đụng phải ngài, cũng thật để cho ta đỡ phải đi một chuyến!” - Nha hoàn kia mỉm cười nói nhưng bộ dáng lại có chút ngạo mạn, tìm không ra chút cung kính nên có đối với chủ tử. “Trương công tử đến tìm ngài, hiện nay đang chờ ở cửa sau.”
Trương công tử? Tề Nghiên ngẩn người, phản ứng hơi chậm.
“Là Trương Hoài Sinh công tử!” - Vừa thấy anh bộ dáng ngốc kia liền biết anh căn bản còn chưa rõ ràng, ngữ khí nha hoàn có vẻ hơi không kiên nhẫn nhắc nhở, tuyệt không sợ để cho thân là chủ tử anh mất hứng, nghĩ khẳng định anh ngu đần, cho dù bị hạ nhân hơi khinh nhục chút cũng không biết phải đi hướng lão gia, phu nhân cáo trạng.
Hoài Sinh? Tề Nghiên giật mình, lập tức vui vẻ nở nụ cười. Từ sau khi cùng A Tinh một chỗ, anh đã lâu không đi tìm Hoài Sinh a! Không nghĩ tới Hoài Sinh thế nhưng chủ động tìm đến anh, thật là cao hứng a!
“Ngươi giúp ta đem này đến cho A Tinh!” - Cầm mấy quyển sổ sách trong tay giao cho nha hoàn, anh kích động xoay người phóng đi hướng cửa sau, lập tức liền không thấy bóng dáng.
A Tinh? Ai a? Nha hoàn ngẩn ngơ, lập tức nghĩ đến tên thiếu phu nhân mới vào cửa có một chữ “Tinh”, sau đó liền sáng tỏ, chính là…
“Đáng giận! Vẫn là phải đi một chuyến!” - Vẻ mặt tuy có chút không vui nhưng không có can đảm dám không đưa, ngoan ngoãn đi một chuyến này.
Một lúc lâu sau, khi Mộ Dung Tinh đối chiếu tính toán xong sổ sách nha hoàn đưa tới, đang lười biếng vươn vai, thư giãn gân cốt thì Tề Nghiên lại vẻ mặt đau khổ trở về phòng.
“A Tinh...” - Tiến vào phòng, anh tựa như con chó nhỏ đáng thương cọ bên người cô.
“Làm sao vậy?” - Uống một ngụm trà nóng, Mộ Dung Tinh một cái lại một cái vỗ nhẹ mặt của anh, giống như đang vỗ con chó nhỏ vậy.
“A Tinh, nàng... nàng có thể cho ta bạc hay không?” - Đau khổ hỏi, biết trên người cô có rất nhiều ngân lượng, cha mẹ thậm chí còn dặn xuống dưới cô bất cứ lúc nào cũng có thể đến phòng lĩnh bạc.
Có chút kinh ngạc, hiểu rõ anh từ trước tới nay đối với tiền bạc không có khái niệm, khi đi ra ngoài dạo phố bên cạnh đều có Tiểu Cửu đi theo lo mọi thứ anh cần, sao hôm nay lại hướng cô xin tiền?
“Chàng muốn ra ngoài sao?” - Nhíu mày hỏi thăm.
“Không phải!” - Lắc đầu.
“Thế muốn bạc làm gì?”
“Cho người ta.” - Có hỏi nhất định đáp, không biết giấu giếm.
“Cho ai?” - Này lại kì lạ! Anh muốn đưa bạc cho ai?
“Cho Hoài Sinh.” - Không khỏi là thiên hạ đệ nhất người thành thật.
Hoài Sinh? Cảm thấy có chút quen tai, cẩn thận tìm tên người này trong đầu, rốt cuộc nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy anh trong tửu lâu, nghe được anh hướng thư sinh mặt vàng như nến kêu cái tên này! Lúc ấy, thư sinh vàng như nến kia tuy luôn thay hắn nói tốt giữa các bằng hữu, nhưng mà, a... Người nọ là đúng như ngoài mặt có ý tốt, không như người bên ngoài cười anh ngốc sao? Không! C