
Tác giả: Trạm Lượng
Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015
Lượt xem: 134771
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/771 lượt.
iên mờ mịt khó hiểu, chu môi đỏ tươi nhẹ nhàng áp lên môi anh, cái lưỡi đinh hương đưa ra chủ động công kích.
Thật lâu, thật lâu lâu sau, nhà gái áp dụng thế tấn công má phấn đỏ tươi, thở gấp lui về sau. Nhà trai tim đập mất nhịp, bị người ta công kích thật sự thoải mái, cuối cùng cũng hoàn hồn chớp chớp mắt to, mặt đỏ thẹn thùng nói:
“A Tinh, ta, ta còn có thể vẽ thêm rất nhiều tranh...”
Tục ngữ có nói: “Động cực tư tĩnh, tĩnh cực tư động.”
Hiện nay, sau chừng một tháng làm thiếu phu nhân nhàn nhã mặc kệ mọi chuyện, Mộ Dung Tinh rốt cục tĩnh cực tư động, tính toán bắt đầu phát huy bản lĩnh.
“Tề Nghiên, chàng lại đây.” - Dựa vào cửa sổ, nhìn người nào đó đang ở vườn hoa tưới nước, mọi việc không lo, Mộ Dung Tinh ngoắc muốn anh lại đây.
Nghe tiếng, Tề Nghiên bỏ lại công việc tưới nước, “thùng thùng thùng” chạy đến bên cửa sổ biên, gương mặt bị phơi nắng hồng lên cười hỏi: “A Tinh, nàng tìm ta?”
“Ân.” - Điểm nhẹ lên trán, mày liễu hơi nhíu giúp anh lau đi đầu đầy mồ hôi, cuối cùng cô mới mở miệng. “Tề Nghiên, chàng không thể cả ngày không có việc gì, chỉ lo chơi đùa.” Ai... Kì thật là chính cô không thể cả ngày không có việc gì, cho nên cần phải xuống tay từ anh a!
Lời này nói với Tề Nghiên từ trước tới nay đối với tiền bạc không có khái niệm xấu hổ cúi đầu, có chút luống cuống. “Kia, ta đây cũng đi kiếm tiền...”
Anh đi kiếm tiền? Trước hết đừng cho người ta hết là tốt rồi! Mộ Dung Tinh cười thầm, vội vàng can ngăn. “Kia cũng không cần! Chàng chỉ cần có lòng giúp cha là được rồi.”
“Ta, ta có thể giúp cái gì?”
Vừa thấy thời cơ đã tới, cô cao hứng nở nụ cười. “Cha ở Lạc Dương hiệu buôn có rất nhiều, mỗi ngày kiểm tra nhiều sổ sách như vậy khẳng định rất mệt, chàng đi nói với ông muốn vì ông chia sẻ vất vả, xin ông để cho chàng giúp một ít.”
“Nga!” - Nhận được mệnh lệnh, trực giác xoay người muốn đi chấp hành nhưng đi được hai ba bước lại thấy không đúng, ngơ ngác quay lại. “A Tinh, ta rất muốn giúp cha, nhưng... nhưng ta không biết xem sổ sách a!” - Lại xấu hổ cúi đầu.
“Tên ngốc! Có ta giúp chàng mà!” - Nhịn không được cười khiển trách, lập tức như nghĩ đến cái gì lại ngoắc muốn anh dựa gần vào, thấp giọng ghé vào lỗ tai anh khe khẽ nói nhỏ. Không lâu sau cô nhẹ nhàng lùi lại, nhướng mày hỏi: “Như vậy đã hiểu chưa?”
“Hiểu!” - Tề Nghiên cười ngây ngô gật đầu, đang muốn lại xoay người rời đi bỗng nhiên thấy đầu ngón tay mảnh mai của cô chạm nhẹ môi đỏ mọng làm cho anh không khỏi mặt đỏ tai nóng, nhịp tim tăng lên, con ngươi ngơ ngẩn nhìn chăm chú hai cánh môi mịn màng, rốt cuộc không thể dời ánh mắt, có xúc động muốn “thưởng cho” như trước đây.
Thấy anh hơi ngơ ngẩn nhìn mình, con ngươi lóe lên tia sáng, Mộ Dung Tinh không hiểu. “Làm sao vậy?”
“A Tinh...” - Mặt đỏ lên nhìn cô, Tề Nghiên vẻ mặt thẹn thùng. “Ta... Ta có thể được thưởng cho hay không?” - Hi! Anh rất thích cảm giác khi được thưởng, miệng chạm với miệng A Tinh.
Thưởng cho? Hơi hơi ngẩn người, lập tức hiểu được ý của anh, ngay sau đó không khỏi vừa thẹn vừa cười. Từ sau khi ở bên cạnh ao sen đã “thưởng cho” cho anh, mấy ngày nay anh như lưu luyến cảm giác hôn môi, động một chút liền đỏ mặt muốn cô “thưởng cho”.
Nhưng anh muốn, cô cũng rất nguyện ý cho a! Dù sao cảm giác hôn môi với anh thực sự rất tốt, hơn nữa... vợ xem chồng là trời, nếu vị hôn phu muốn, làm thê tử nào có lí do không cho! A... Đừng nói cô thường bắt nạt anh, lúc cần thiết cô cũng có thể là thê tử dịu dàng hiền thục tốt lắm nha!
Mím môi cười thầm, đưa tay đem người kéo đến gần cửa sổ, hay tay vòng qua cổ của anh, Mộ Dung Tinh kiễng mũi chân, không chút do dự đưa lên cặp môi thơm…
Lại chủ động công kích.
“Con, con nói cái gì?” - Trong thư phòng, Tề lão gia thiếu chút nữa bị dọa rớt xuống đất.
Nhìn biểu tình khoa trương trước mắt, Tề Nghiên ngược lại có chút bị dọa nhưng vẫn đem lời nói lặp lại một lần. “Cha, nhiều sổ sách trên bàn cha như vậy, chia mấy quyển cho con đi!”
“Con muốn sổ sách làm gì?” - Xác định mình không có nghe lầm, Tề lão gia lại không hiểu. Sẽ không phải muốn xé giấy, gấp thuyền chơi chứ?
“Giúp cha chia sẻ vất vả, xem sổ sách a!” - Hi! A Tinh thật thông minh, quả nhiên đoán được cha sẽ hỏi như vậy, còn dạy anh nên trả lời như thế nào nữa!
Ngơ ngác nhìn anh, Tề lão gia lo lắng đưa tay sờ trán anh, thì thào tự nói, “Không phát sốt a! Sao hôm nay khác thường như thế?” Quái! Đứa con trai này của ông rất ngốc, từ nhỏ đến lớn cũng không biết trong nhà làm nghề gì, càng không sờ qua sổ sách, suốt ngày chỉ biết trồng hoa trồng cỏ, làm đại thiếu gia không lo không buồn, sao hôm nay lại đột nhiên chạy tới nói muốn giúp ông xem sổ sách? Hay là bị người ta dịch dung thế thân?
Bắt chước ông sờ sờ trán mình, Tề Nghiên ngốc nghếch ngây ngô cười. “Cha, con thực sự không phát sốt đâu!”
Không làm rõ ý trong lời người ta nói, đây mới là con ngốc của ông a!
Nghe vậy, Tề lão gia xác định quả thật là con mình, không khỏi an tâm, lập tức thật