
Tác giả: Tô Hành Nhạc
Ngày cập nhật: 02:58 22/12/2015
Lượt xem: 1341870
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1870 lượt.
cho nàng!”
“…” Tô Đường thẹn thùng.
Mặt Tống Thế An đầy vẻ cảnh giác.
Triển Dịch Chi vội cười toét miệng nói: “Thật ra, ta trông đợi ngày này đã lâu lắm rồi! Rốt cuộc ta cũng được rời khỏi kinh thành! A ha ha ha! Ta còn tưởng rằng cả đời này ta sẽ bị nhốt ở nơi này cơ!”
“Nhưng mà huynh đi tìm công chúa mà…” Tô Đường không kìm được, nói.
Triển Dịch Chi cười càng vui vẻ hơn: “Tìm công chúa chỉ là cái cớ thôi, ta có thể tìm đến hai ba mươi năm, sau đó không thể tìm được là xong mà! Ha ha ha!”
“…”
Thời gian không còn sớm nữa, phải nhanh chóng lên đường. Nhìn mặt sứ đoàn đầy vẻ giám sát đứng cách đó không xa, hắn vội thu lại nụ cười, đổi thành vẻ mặt nghiêm trọng, bi thương.
“Ta đi đây! Hai người về đi! Không tìm được công chúa, ta thề sẽ không quay về!”
Sau đó, nhìn về phương xa, hắn ra vẻ thâm trầm nói: “Gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê. Tráng sĩ một đi không trở về…”
Đúng lúc này, Tô Đường tinh mắt thấy một sợi dây thò ra dưới áo khoác ngắn của hắn, miệng hơi giật giật, nhắc nhở: “À… tráng sĩ này, thắt lưng quần huynh rơi rồi…”
Triển Dịch Chi choáng váng, suýt ngã từ trên lưng ngựa xuống!
— Ông trời ơi! Rốt cuộc ta đã tạo nghiệt gì, mà một câu hát đầy ý vị như thế ông cũng khiến cho ta gặp cảnh xấu mặt thế này là sao hả?!
—o0o—
Tô bựa lảm nhảm: Thôi được, theo ý dân, sẽ hủy bỏ hôn sự này.
Nhưng mà, dưới sự YY vô hạn của tôi, trên giang hồ hai người họ đã phát sinh rất nhiều màn yêu thương đánh giết phong hoa tuyết nguyệt… Ha ha ha…
Ví dụ như: Từ sau khi ông chú trẻ xấu số hành tẩu giang hồ, hoa đòa nở nhiều vô số kể, có vô số nữ nhi trong giang hồ yêu thương nhung nhớ, chỉ là, không biết vì sao, đến cuối cùng mấy cô nương tiểu muội đó đều rời đi, ông chú trẻ bực tức không thể chịu nổi, điều tra mới biết, đây đều là do một cô gái nào đó giở trò!
Bùi Thụy Chi nhếch miệng cười: Ta còn chưa tìm được người yêu! Sao huynh dám tìm người yêu trước ta!
Lại ví dụ như: Bằng bản lĩnh bắt tội phạm của ông chú trẻ, dần dần hắn cũng có danh tiếng trên giang hồ, thế nhưng không biết có chuyện gì xảy ra, đột nhiên xuất hiện một tên trộm, đối đầu với hắn khắp mọi nơi. Ông chú trẻ vô cùng phiền muộn, điều tra một chút, lại phát hiện chính là cô gái kia!
Triển Dịch Chi giận dữ gào lên: Đừng có phá hoại sự nghiệp thần thánh của ta!!!
Bùi Thụy Chi cười nhạt: Ta nhàm chán mà…
Ha ha ha ha.
Sau cùng: **, nàng có dám để ta phát tiết một lần không hả?!!!
Không Làm Gì Cũng Là Tội Lớn.
Nhìn theo bóng Triển Dịch Chi, Tô Đường không khỏi lạ lùng: “Hắn đi rồi mà sao bên phía Hoàng thượng lại im ắng thế nhỉ? Theo tính cách bám người bình thường, mà giờ lại không có chút động tĩnh nào, quá kỳ dị!!!”
“Ừ ừ!” Thấy cuối cùng Tô Đường cũng chịu nói chuyện với mình, Tống Thế An vội đáp ngay…
Ai ngờ Tô Đường cũng chẳng nhìn hắn, chỉ vỗ vỗ đầu ngựa, nói: “Ngươi thấy có đúng không?”
“…”
“Vậy có lưu luyến không nỡ xa không?” Tiểu Hoàng đế vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
“Cái này… hình như cũng không.”
“Được rồi, trẫm tùy tiện hỏi vậy thôi.” Tiểu Hoàng đế nhìn đầu ngón tay nói.
“Hắt xì!” Tô Đường chợt hắt xì hơi một cái.
Hôm qua trời vừa mưa xong, hôm nay đã chuyển lạnh rồi. Tống Thế An thấy vậy vội bước tới ân cần hỏi han.
Tô Đường lườm hắn một cái, nói: “Không phiền chàng quan tâm!” Nói rồi nàng chào tiểu Hoàng đ một câu sau đó lên thẳng xe ngựa.
“Tiểu Tống, ngươi vẫn chưa dỗ được nương tử của ngươi à?” tiểu Hoàng đế hỏi.
“Thần vô dụng…” Tống Thế An cúi đầu đáp.
Tiểu Hoàng đế xoa xoa môi, gật đầu: “Đúng là rất vô dụng.”
“…”
“Ngươi tiếp tục cố gắng nhiều vào, trẫm hồi cung tiếp tục đau lòng vậy.” Tiểu Hoàng đế buồn bã nói, bỗng ngẩng đầu mặt đầy vẻ đau thương: “Tiểu Triển Triển à, sao huynh không chờ để gặp trẫm một lần cuối chứ?! Quả nhiên, đàn ông trong thiên hạ đều bạc tình! Haizzz!”
“…” Ngài cũng là đàn ông đấy!!!
Tống Thế An vẫn theo Tô Đường về tiểu viện như mấy hôm trước.
Trong xe ngựa, Tô Đường nhìn xuyên qua lớp rèm che bị gió thổi lên, thấy Tống Thế An cưỡi ngựa đi bên cạnh thường quay đầu nhìn sang, nhớ đến hình ảnh ngày xuất giá một tháng trước, trong lòng nàng lại thấy buồn phiền… Lại nhớ đến chuyện nhiều ngày nay hắn luôn cẩn thận từng ly từng tí, cảm giác trong ngực còn phức tạp hơn.
Tuy tất cả chuyện này không phải lỗi của hắn, nhưng nàng rất rất không vui! Mà việc Triển Dịch Chi ‘hy sinh’ để gỡ bỏ cục diện rối rắm này, càng khiến cảm xúc trong lòng nàng rối hơn.
Tuy Triển Dịch Chi cười cợt như vậy, nhưng ai biết được cảm xúc thực sự trong lòng hắn ta như thế nào?
“Dừng xe!” một lát sau, Tô Đường hô lên.
Chờ xe ngựa dừng hẳn, Tô Đường nhảy xuống, quay sang nói với Tống Thế An: “Chàng qua đây với ta!”
Nói xong, nàng bước đến bờ hồ bên cạnh, Tống Thế An cũng vội xuống ngựa đi theo.
“Tống Thế An, chàng có chịu thôi đi không?” Tô Đường nhíu mày nói.
Tống Thế An cao hơn nàng nửa cái đầu, nhưng lúc này lại cúi gằm đầu xuống y như mộ