
Tác giả: Tô Hành Nhạc
Ngày cập nhật: 02:58 22/12/2015
Lượt xem: 1341865
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1865 lượt.
dám.” Tống Thế An cúi đầu, “Cháu biết bà lo lắng vì đại cục.”
Lão thái thái thở dài thật dài.
“Có điều…” Mặt Tống Thế An chợt trở nên rất nghiêm túc.
“Sao?” Lão thái thái nheo mắt.
“Để tránh cho sự tình như thế này sẽ xảy ra lần thứ hai, cháu định sẽ tuyên bố với thiên hạ, đời này không cưới thêm một ai nữa!”
“Hồ đồ!” Lão thái thái đứng bật dậy, mặt biến sắc.
Tống Thế An mím chặt môi không thỏa hiệp: “Lần này, vì nước, vì việc công, vì huynh đệ, vì Tống gia ta, mà cháu nói không giữ lời khiến nàng chịu nhiều uất ức, là do cháu nợ nàng!”
“Con bé chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ thôi!” Lão thái thái lạnh lùng nói.
Tống Thế An khẽ cười: “Nhưng nàng là người phụ nữ của cháu! Không ai thay thế được! Cháu chỉ nguyện suốt đời này, một đời, một kiếp, một đôi!”
Lão thái thái ngẩn người, đây là lần đầu tiên hắn ngỗ ngược với bà! Hắn đang cười, nhưng những lời hắn vừa nói cũng kiên định như thế, không cho phép phản bác, cũng không cho phép phủ định.
Đột nhiên lão thái thái cảm thấy mình đã già rồi. Già đến mức quên hết cả tâm tư tình cảm của mình những năm tháng thanh xuân ấy, khi đó, khi mà bà đội mũ phượng, quàng lụa đỏ lên vai gả vào Tống gia, cũng chỉ hy vọng phu quân của mình có thể vĩnh viễn một lòng một dạ, sống với nhau đến lúc bạc đầu! Có điều, sau đó, những người phụ nữ xinh đẹp lần lượt gả tới, tất cả những suy nghĩ tốt đẹp đó đều nát vụn, mà khi cứ liên tục tranh đầu hơn mười năm ngày nào cũng như ngày nào, bà cũng từ một thiếu nữ ngây thơ sống động, biến thành một phu nhân tâm tư thâm trầm, từ đó về sau, không thể nào tìm lại được sự ngây thơ đó nữa.
Bà thích Tô Đường, thích sự thông minh phóng khoáng của nàng, giống như bà trước kia. Bà vốn cho rằng bà có thể mua chuộc được nàng, nhưng không ngờ nàng lại quá ương bướng, không khỏi khiến cho bà nhớ tới người phụ nữ kiêu ngạo trước kia mà bà không thể nào nắm trong lòng bàn tay được. Thế nên, sau khi biết nàng giấu diếm ra ngoài mở tiệm, bà cũng không còn thích nàng như trước đây nữa. Rồi lại đến chuyện hòa thân, cảm tình của bà dành cho nàng đã giảm đến không còn chút nào…
Nhưng đến giờ, bà mới hiểu, ngay từ đầu bà cũng chỉ coi Tô Đường là một người phụ nữ mà thôi. Bà đã bỏ qua hỉ nộ ái ố của nàng, chỉ muốn nàng nhu thuận vâng lời. Vì đại cục, bà sẵn sàng gạt nàng sang một bên không chút lưu tình…
Cái ‘thích’ như vậy, không chịu nổi một kích!!!
Khi lão thái thái rời khỏi viện Hòa Hi, một cơn gió thổi qua, thổi bay cả mái tóc bạc của bà. Bà nhìn về phương Nam xa xôi, lẳng lặng quay sang nói với Cẩm Tú đang dìu mình: “Mùa đông lại sắp tới rồi, về thu dọn một chút, chúng ta đi Nam Ninh đi. Bao nhiêu năm rồi mà ta vẫn không thích ứng được với mùa đông ở kinh thành!”
Cẩm Tú nhẹ nhàng khoác thêm áo cho bà, nhìn lá rụng ngoài sân, cũng im lặng không nói gì.
Sau đó, lão thái thái như chợt nhớ ra, lại nói tiếp: “Đưa cả ba người Như Ý đi cùng đi, khí hậu ở Nam Ninh bốn mùa đều như mùa xuân, rất dễ chịu, mấy đứa sẽ thích thôi.”
Cẩm Tú đùa giỡn: “Vậy cũng đưa cả kinh thư đi theo ạ?”
Lão thái thái không kìm được, khẽ cười: “Ngươi ấy, nhiều chuyện!”
Mời Nương Tử Về Nhà Ăn Cơm.
Tô Đường uống một bát canh gừng, thấy trong người ấm áp hơn nhiều. Có thể do đêm qua bị lạnh nên cứ cảm thấy cơ thể không thoải mái.
Hỉ Thước bước tới sờ trán nàng, chu môi nói: “Tuy không sốt, nhưng vẫn nên tìm đại phu tới khám một chút thì hơn!”
Tô Đường khẽ lắc đầu: “Thôi, chắc ngủ một giấc là đỡ ấy mà!”
Nhìn vẻ mặt bất mãn của Hỉ Thước, nàng lại vội nói tiếp: “Nếu ngày mai vẫn không đỡ thì mời đại phu được chưa!”
Tô Đường buồn cười, ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua cửa sổ, quả nhiên cây cọc gỗ kia lại đứng chỗ đó rồi, có điều, nhìn thấy nàng nhìn sang, cọc gỗ lại nhanh chóng quay đầu đi, sau đó bước vào nhà — chỉ là, bóng đen nấp sau cửa sổ kia là thế nào?!
“Vậy con nói cho ta nghe xem, rốt cuộc hai cha con có kế hoạch gì?” Tô Đường cười hỏi.
“À…” Tuyên Tử rất khó xử.
“Ừm hừm! Nơi này có vẻ hơi nhỏ, cũng không có giường cho con ngủ…” Tô Đường cũng rất ‘khó xử’.
Tuyên Tử vội nói: “Phụ thân nói muốn con làm nội ứng, đến đây để giữ chân mẹ không cho mẹ đi, nhân tiện thu thập tin tức tình báo…” Nói xong cậu nhóc lại kéo tay nàng ra vẻ đáng thương, “Con ngủ với mẹ được mà, con rất nhỏ, không chiếm nhiều chỗ chút nào hết… Nếu mẹ ngại chỗ này nhỏ, vậy thì mẹ quay về nhà đi, cha cũng rất đáng thương mà…”
Tuy bán đứng phụ thân, nhưng lương tâm cũng không khỏi cắn rứt điên cuồng, thôi thì nói tốt cho phụ thân vài câu vậy.
Tô Đường ôm lấy Tuyên Tử, cười nói: “Mẫu thân ở lại đây cũng rất ổn, chuyện quay về nói sau!”
Nghĩ rằng dùng kế này có thể khiến ta quay về sao? Hừ, không có cửa đâu!
“Vậy con cũng ở lại đây!” Tuyên Tử nhỏ giọng nói.
Hai ngày nay ở một mình trong phủ tướng quân, cậu nhóc thấy cô đơn lắm!
“Được, con muốn ở bao lâu cũng không sao cả!” Tô Đường nói rất thoải mái, thật ra nàng cũng rất nhớ tiểu Tuyên Tử mà!