
Tác giả: Tô Hành Nhạc
Ngày cập nhật: 02:58 22/12/2015
Lượt xem: 1341861
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1861 lượt.
ngờ tới đấy, nhìn tiểu vương gia ngài anh dũng thần võ như vậy, dù gì cũng phải ăn thịt cá chứ!”
Thịt cá!!! Xin đừng nói từ này được không? Nghĩ đã muốn nôn ra rồi.
“Có điều, khách đến cửa ta cũng không có lý nào không làm. Nào nào, gói hết đồ tiểu vương gia gọi vào. Ừ, đều là người quen cả, phải hạ giá một chút chứ. Để ta xem tiểu vương gia gọi gì nào, bánh hoa quế đậu đỏ, bánh mật bột ngó sen, bánh hạnh nhân, bánh hạch đào mứt tao… Chà chà chà, toàn là đồ ngọt, có phải tiểu vương gia ăn mặn nhiều quá nên ngấy rồi không? … Ơ, tiểu vương gia, sao ngài lại bỏ đi thế? Mấy thứ này không lấy nữa sao? Tiểu vương gia, mua ba tặng một đấy! Thật ra đàn ông thích ăn ngọt cũng đâu có gì xấu hổ đâu tiểu vương gia!”
Nhìn thấy Bùi Thụy Hòa đỏ mặt tía tai bước đi thẳng tắp, Tô Đường cười đến không thở nổi.
Trong cơn tức giận, Bùi Thụy Hòa đi thẳng một mạch, có điều, đến khi y về tới biệt uyển, bên tai vẫn còn vang lên tiếng cười giễu cợt của nàng, đúng là tức chết đi được!
Y ngồi trên ghế, mặt âm trầm, một lúc lâu sau, y nheo mắt lại, khóe miệng lộ ra nụ cười thâm hiểm…
Lại nói, khi tiểu Hoàng đế biết Tống Thế An mềm rắn đều dùng cả mà Tô Đường vẫn không chịu về, không khỏi chống cằm suy nghĩ.
“Tiểu Tống vì quốc sự mà làm hỏng chuyện nhà, tiểu Triển Triển bảo trẫm phải làm người có trách nhiệm, vậy có phải trẫm nên trợ giúp tiểu Tống một tay không? Tỷ tỷ tức giận cũng không làm điểm tâm cho trẫm ăn nữa… Trẫm cũng phải bày tỏ một chút nhỉ?!”
“Vậy Hoàng thượng định làm thế nào ạ?” Tiểu Toàn tử kinh hồn bạt vía hỏi.
“À…” Tiểu Hoàng đế nghĩ kỹ một hồi, cuối cùng quyết định, “Nghe nói tiểu Tống tổng động viên toàn bộ người trong phủ tướng quân, vậy thì trẫm tổng động viên tất cả mọi người trong kinh thành! Nhanh lên nhanh lên, mau gọi tiểu Tống tới đây bàn bạc kỹ càng chút nào.”
Tiểu Toàn tử ngu người, Hoàng thượng, rốt cuộc ngài định làm gì chứ?!
…
Sáng sớm hôm sau, Tô Đường đang ngủ ngon lại bị đánh thức. Vừa mở mắt thấy mặt Hỉ Thước đầy vẻ hoảng hốt, nàng vội hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Hỉ Thước run rẩy nói: “Tiểu tiểu tiểu thư, chúng ta bị bao vây, bên ngoài có rất nhiều người!”
Tô Đường nhíu mày, khoác thêm áo rồi bước ra ngoài. Vừa nhìn, chính nàng cũng giật mình. Bên ngoài viện đầy chật người, đều là những người mặc khôi giáp, tay cầm trường mâu, vẻ mặt đầy sát khí.
“Sao sao lại thế này?” Tô Đường trợn tròn mắt, chẳng lẽ sắp chiến tranh sao?
Đúng lúc này, vị quan chỉ huy ra lệnh một tiếng, ba tiếng hô to chính tề liền vang lên giữa không trung, đinh tai nhức óc, khí thế nuốt trọn cả núi sông —
“Phu nhân! Tướng công nhà ngài mời ngài về nhà ăn cơm!”
“Phu nhân! Tướng công nhà ngài mời ngài về nhà ăn cơm!”
“Phu nhân! Tướng công nhà ngài mời ngài về nhà ăn cơm!”
Nói xong, quan chỉ huy lại ra lệnh một tiếng, mấy trăm tướng sĩ đồng loạt quay lại đằng sau, sau đó — bước đều bước, bước đều bước… Đi mất!
Cứ vậy mà… đi à…
Tô Đường trợn mắt há hốc mồm.
Rốt cuộc là có chuyện gì thế này?!
Mà đến buổi sáng, khi nàng ôm một bụng kinh ngạc đi ra phố, lại càng kinh hãi, ở trên tường mỗi nẻo đường đều dán đầy giấy, bên trên đều viết cùng một câu:
— Phu nhân! Tướng công nhà ngài gọi ngài về nhà ăn cơm!
Người qua đường nhìn thấy nàng cũng đều tủm tỉm cười nói:
“Nên về nhà ăn cơm thôi!”
“Mau quay về nhà ăn cơm đi!”
“Còn không về thì cơm canh nguội lạnh hết mất.”
“…”
Nhìn tất cả những việc này, toàn thân Tô Đường y như cây bồ công anh phất phơ trong gió, nàng vô cùng kinh ngạc, cũng vô cùng khủng hoảng. Mà dần dần nàng có vẻ cũng nhận ra tất cả việc này là dai làm!
Lục Thúy Thúy! Ngài có còn muốn ăn điểm tâm nữa không?!
Chờ đến khi vất vả tới được tiệm điểm tâm, chỉ nhìn thấy ngoài cửa đã xếp hàng đến mấy tầng người. Có người nhanh mắt nhìn thấy bóng nàng liền vội kêu lên: “Mau lên mau lên! Mục tiêu xuất hiện rồi!”
Vì thế, chỉ trong chớp mắt, pháo nổ tưng bừng, chiêng trống rầm rộ, mấy đội múa lân múa rồng bắt đầu nhảy nhót biểu diễn.
Tô Đường đã không còn biết phải bày tỏ tâm trạng của mình thế nào nữa, nàng chỉ ngây người ra như tượng gỗ nhìn hình ảnh trước mặt.
Chờ đến khi màn biểu diễn chuẩn bị kết thúc, hai con sư tử nhảy lên cao, một dải lụa đỏ rơi xuống, bên trên viết —
Nương tử, mời nàng về nhà!
Tất cả mọi người ở đây đều đồng loạt hô to với Tô Đường: “Về nhà đi! Về nhà đi! Về nhà đi! Về nhà đi!”
Mà khi Tô Đường nhìn thấy chữ viết trên dải lụa, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Tống Thế An đứng cách đó không xa, nhìn thấy nàng cười cũng không kìm được nụ cười.
Bà Xã, Con Trai Và Thủ Trưởng.
Chờ mọi người giải tán hết, Tô Đường mới đỏ bừng mặt quay người lên xe ngựa — nếu nàng tới tiệm điểm tâm, nhất định lại bị khuyên nhủ, nên về nhà thì hơn. Tối hôm qua ngủ một đêm mà cơ thể vẫn chưa khỏe lên, cứ cảm thấy không có sức.
Quay đầu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tống Thế An, nàng nghĩ một chút lại sai người truyền lời với hắn — quay về dọn d