
Tác giả: Hắc Khiết Minh
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 134686
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/686 lượt.
ì, nên trừ khi cần thiết nhất cô mới làm vậy. Giờ cô rất thích công việc hiện tại, vốn định làm ở nơi này thêm vài năm nữa, nhưng hắn lại khiến cô trở tay không kịp.
Cô mở mắt, nhìn người đàn ông dưới lầu khiến tâm hồn mình nhiễu loạn.
Cần phải rời đi thôi.
Cô biết tối qua mình phải rời khỏi nơi này, nhưng không hiểu vì sao, sau khi thu dọn xong hành lý, cô không có cách nào bước ra khỏi cửa được. Ngược lại chỉ ngồi cạnh cửa sổ suốt đêm, chờ hắn xuất hiện.
Trái tim, bỗng chốc thắt lại.
Bất an, sợ hãi, hoang mang, khao khát…
Đủ loại cảm xúc dâng trào trong lòng, cô mới hiểu ra, cô không muốn rời đi, cô muốn ở cùng hắn, sống cùng người đàn ông ấy.
Trực giác nói cho cô biết, ở cạnh người đàn ông này rất nguy hiểm. Hắn giống với người trong giấc mơ, nhưng trái tim tràn đầy khát vọng của cô khiến cô không lùi bước.
Một năm, một tháng, một ngày hay thậm chí vài giờ đồng hồ cũng được.
Cô muốn ở cạnh hắn, muốn nhìn thấy hắn, muốn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn, được hắn đối xử dịu dàng…
Mưa phùn dày đặc bao trùm trong không trung.
Chẳng quan hệ gì, chẳng có việc gì cả.
Tự đáy lòng cô nói, dù sao nếu tình huống khác lạ, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào, không phải sao?
Nhìn chiếc xe và người đàn ông ngồi trong, cô hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí, đẩy cửa bước ra ngoài.
Tám giờ, cửa mở.
Đường Khả Khanh xuất hiện, hôm nay cô mặc bộ đồ màu trắng, tay cầm một chiếc dù màu đỏ, mái tóc dài quá thắt lưng được kết thành búi.
Hắn nhìn cô bước xuống cầu thang, băng qua khoảng sân nho nhỏ, xuyên qua màn mưa phùn, từng bước một, từ tốn tới bên cạnh hắn.
Trong khi Khả Khanh dè dặt bước đến, Cừu Thiên Phóng lại ngồi im, không dám động đậy, hắn sợ chỉ cần cử động cũng khiến cô hoảng sợ, thay đổi chủ ý mà xoay người chạy trốn.
Cuối cùng cô cũng đến chỗ chiếc xe, mặt trắng bệch, môi mím lại, tay nắm chặt cây dù.
Đường Khả Khanh cảm thấy hít thở không thông, cả người cô run lên.
Mưa vẫn rơi tầm tã, ngăn cách thế giới trong xe và thế giới dưới chiếc dù.
Hắn nhìn cô, im lặng, chờ đợi.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, cuối cùng Đường Khả Khanh rũ mi, sau đó xoay người.
Bàn tay cầm điếu thuốc của Cừu Thiên Phóng trở nên căng thẳng, cho đến khi hắn thấy cô vòng sang bên kia, mở cửa xe, ngồi vào rồi đóng sầm cửa, hắn mới bình tĩnh lại.
Cô ấy không đi, không rời xa hắn.
Hắn buộc mình phải rời mắt khỏi cô. Tắt điếu thuốc, tay đặt trên tay lái, Thiên Phóng cố kìm nén cái ý định mạnh mẽ muốn kéo cô vào trong lòng, để hắn lại cảm nhận được sự tồn tại của cô.
“Ăn sáng chưa?”
“Tôi không muốn ăn.” – Khả Khanh cúi đầu cất chiếc dù, sắc mặt cô tái nhợt.
Hắn cũng không nhiều lời, khởi động xe lái ra ngoài. Một lát sau hắn dừng xe ở một quán ăn để mua bữa sáng cho cô.
Khi Cừu Thiên Phóng đưa bữa sáng cho Khả Khanh, cô cũng nhận.
Suốt dọc đường đi, không ai mở miệng nói chuyện, đến công ty, hắn lấy chiếc túi đựng tài liệu từ ghế sau và kính mắt trả lại cho cô, Đường Khả Khanh lúng túng nhận lại đồ của mình. Khi đứng chờ thang máy, cô gắng hết sức ổn định lại tâm tình, lấy ra thời gian biểu trong ngày và bắt đầu báo cáo hành trình của ngày hôm nay cho hắn.
“Cuộc hẹn với bên Thừa Thái chuyển sang ngày mai, soạn một phong thư xin lỗi gửi cho Kiều Sâm ở Seattle, thông báo cho bộ phận nghiệp vụ, khi nào Vương quản lý đến bảo ông ấy bắt đầu ngay.” – Cừu Thiên Phóng bước ra từ thang máy, đi tới trước cửa phòng làm việc hắn mới dừng lại, bình tĩnh quay đầu nhìn Khả Khanh, – “Còn nữa, em ăn hết bữa sáng đi.”
Cô ăn.
Thời gian của buổi sáng hôm đó trôi qua thong thả một cách kỳ lạ.
Sau đó Đường Khả Khanh mới phát hiện hắn thay đổi thời gian của tất cả các cuộc hẹn, và hầu như không giao thêm công việc mới cho cô, những việc cần làm gấp cũng ít đi, cho nên cô mới thấy thời gian trở nên chậm hơn.
Thậm chí vào giờ nghỉ giữa trưa, cô còn tranh thủ thời gian chợp mắt được một lúc. Tuy đêm hôm trước không ngủ, nhưng nhờ buổi trưa được chợp mắt khoảng một giờ nên tinh thần của Khả Khanh tốt hơn nhiều so với buổi sáng.
Đến chiều, cô lại bận rộn tới mức chẳng còn thời gian dư thừa để đoán mò.
Ba giờ, năm giờ, tám giờ.
Mọi người liên tục ra ra vào vào phòng làm việc của hắn, điện thoại hết cuộc này đến cuộc nọ khiến hắn không có thời gian nghỉ ngơi.
Chín giờ Cừu Thiên Phóng ra khỏi phòng, lần thứ hai tuyên bố tan làm trước thời gian dự đoán của Đường Khả Khanh, sau đó đưa cô về nhà.
Thời gian cứ thế trôi đi.
Những ngày tiếp theo cũng vẫn bận rộn như trước, nhưng sáng sớm tám giờ đón cô, chín giờ tan làm đưa cô về nhà dường như đã thành thói quen của hắn.
Không ai rõ hơn cô công việc của hắn bề bộn đến thế nào.
Hắn không có thời gian theo đuổi hay hẹn hò với cô.
Chỉ là chuyện này đối với hắn dường như chẳng có gì phức tạp.
Hắn hiểu rõ việc mình đang làm, một mũi tên trúng hai tâm, hắn lợi dụng thời gian đưa đón cô đi làm và cùng ăn trưa trong phòng làm việc để tiếp cận cô,