pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tương Tư Ác Quỷ

Tương Tư Ác Quỷ

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 134690

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/690 lượt.

về phía hắn, cúi đầu hôn môi cô.
“Cừu…”
Âm thanh kinh hoảng của cô bị hắn nuốt mất, cả người hoàn toàn bị bao phủ bởi hơi thở của hắn.
Trời ạ, hắn đang làm cái gì vậy? Sao có thể hôn cô vào lúc này? Đèn báo hiệu thang máy đang nhích dần lên kìa… 21, 22…
Cừu Thiên Phóng hôn sâu hơn, dụ dỗ, dẫn dắt, bắt cô phải chuyên tâm vào nụ hôn của hắn. Khả Khanh bị hắn hôn đến mức ngón chân co quắp, toàn thân tê dại như đang hòa tan trên ghế, cô không thể chú ý tới bất cứ thứ gì khác nữa.
Trước khi thang máy mở ra, Cừu Thiên Phóng thấy hai mắt Khả Khanh đã mờ mịt mới hài lòng buông tha cho cô, vẫn còn kịp vuốt ve bờ môi sưng đỏ của Khả Khanh. Sau đó hắn đứng thẳng người, cầm bản báo cáo, xoay người đối mặt với thang máy.
Cửa thang máy nhẹ nhàng trượt sang, quản lí Trần bước ra. Hắn gật đầu chào hỏi đối phương, cả người chắn ở phía trước che cho người con gái đang thất thần ở sau lưng, sau đó tiến lên đón khách vào trong phòng làm việc.
Đợi cánh cửa khép lại, Đường Khả Khanh mới phục hồi tinh thần. Cô đưa hai tay ôm má, khuôn mặt đỏ hồng nở nụ cười. Thật không thể tin nổi những gì vừa phát sinh, nếu hắn không chủ động dừng lại thì có lẽ cô đã để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Ông trời ơi, nơi này quá lộ liễu, bất cứ lúc nào cũng có thể có người từ trong thang máy bước ra.
Khả Khanh quá xấu hổ, cô không hiểu vì sao mình lại trở nên nhạy cảm như vậy, dường như chỉ cần hắn vừa đụng vào là đầu óc cô trở nên mụ mị, muốn lại gần sát bên hắn, leo lên người hắn.
Thực ra thì đến thời điểm hiện tại, cô đã từng leo lên người hắn rồi.
‘Anh không thể lại đột nhiên hôn tôi nữa.’
‘Tôi khó lòng giữ mình không làm như vậy.’
Giọng nói trầm thấp của Thiên Phóng vang lên trong đầu khiến cô cúi đầu thầm than. Đường Khả Khanh gõ hai cái lên đầu để tự cảnh cáo mình tỉnh táo lại.
Đáng ghét! Lực hấp dẫn của người đàn ông này quá mạnh đối với cô. Nếu không muốn phạm thêm sai lầm nữa, sau này cô không thể để hắn tới gần ở những nơi công cộng nữa.






Có Lẽ Là Đè Hắn Xuống Cưỡng Bức Trong Xe!
Thực tế, sức kháng cự của cô đối với hắn chỉ bé như con kiến. Không biết vì sao, hắn luôn có cơ hội hôn cô, mỗi ngày hai ba lần khiến cô quên đi bản thân đang ở chỗ nào.
Nhưng điều khiến cô tức giận đó là, cùng lắm hắn chỉ hôn cô mà thôi, luôn biết dừng lại đúng lúc.
Chưa đủ thỏa mãn.
Bốn chữ này bình thường chẳng quan hệ gì đến cô, nhưng dạo gần đây, thật sự cô muốn tìm hiểu sâu hơn nó có ý gì. Cô không ngờ cũng có lúc bản thân mình cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, nhưng cũng chỉ có bốn chữ ấy là biểu đạt chính xác cảm xúc bây giờ của cô.
Khả Khanh hơi buồn bực trừng mắt, còn hắn khoanh tay trước ngực dựa vào bàn: “Thay quần áo đi, tôi không muốn đến muộn.”
Cô dùng dằng vài giây, biết không thể chống lại hắn nên cũng không lãng phí sức lực cãi nhau, chỉ cầm chiếc hộp đựng lễ phục, miễn cưỡng tìm thư kí khác giúp thay đồ.
Trong bữa tiệc, cô làm tròn trách nhiệm của một người bạn gái, lúc hắn cần, sẽ nhắc nhở về gia cảnh và thân phận của đối phương. Hắn từ đầu tới cuối luôn ôm eo cô, hàn huyên xã giao với mọi người. Dần dần cô đã hiểu vì sao hắn lại luôn ôm cô, bởi vì những người nói chuyện, đều muốn giới thiệu em gái hoặc họ hàng của mình cho hắn.
Khả Khanh không biết cảm giác bây giờ là gì, vui mừng khi hắn không có hứng thú với phụ nữ khác, đau khổ khi hắn coi cô là tấm lá chắn.
“Cừu Thiên Phóng!!”
Một giọng nói hét to vang lên, cô quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai, vẻ mặt hưng phấn đang sải bước từ cửa đi tới, cười nói: “Đã lâu không gặp, trông thằng nhóc cậu khá đấy. Mới trở về hơn một tháng đã cướp mất vài hợp đồng của công ty chúng tôi, khiến mấy lão cổ đông trong công ty tức muốn chết.”
“Tôi chỉ may mắn hơn thôi.” Cừu Thiên Phóng mỉm cười biện minh. Nhưng cô rất ngạc nhiên, trước giờ hắn chỉ mỉm cười xã giao với người khác, nhưng đối với người đàn ông mới tới, đáy mắt hắn toát lên ý cười chân thành.
“May mắn cái con khỉ! Lời này chỉ lừa được mấy lão già và tôi hồi nhỏ thôi.” Người đàn ông cười vỗ vai Cừu Thiên Phóng, đôi mắt đào hoa dừng lại trên người Khả Khanh. Y vừa thấy cô, hai mắt sáng lên, cô tin chắc nếu như bình thường, y sẽ huýt sáo tán tỉnh mình. Quả nhiên giây tiếp theo y đã tiến lại gần, mỉm cười hỏi:
“Xin chào tiểu thư, tôi tên là Thành Tôn Húc, là anh em nối khố với hắn ta từ nhỏ tới đại học. Nhìn cô rất quen, chúng ta đã gặp nhau chưa?”
“Đã gặp rồi.” Khả Khanh trả lời.
Y hơi ngạc nhiên, xoa ngực cường điệu hóa nói: “Không thể nào. Chúng ta đã gặp nhau ư? Nếu tôi đã từng gặp một mỹ nhân xinh đẹp như thế này, nhất định không thể quên được! Tiểu thư họ gì? Xin hỏi quý danh?”
Kiểu khoa trương của y khiến Khả Khanh mỉm cười: “Tôi họ Đường, Đường Khả Khanh.”
Nhìn Thành Tôn Húc vẻ mặt mù mờ, cô biết y không có ấn tượng về mình, ý cười càng sâu hơn.
“Xin hỏi Đường tiểu thư chúng ta đã gặp nhau khi nào? Hay là gặp trong mộng?” Y không tin, không thể tin được, một mỹ