
Tác giả: Hắc Khiết Minh
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 134704
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/704 lượt.
hư thế nào, vốn cô chưa từng hẹn hò với ai bao giờ. Nhưng dù sao cô cũng quyết không thừa nhận, cho dù có làm gì đi nữa.
“Tặng hoa, xem phim, ngắm sao, ăn cơm nhà hàng…” cô khoanh tay lườm hắn, thấy càng nói càng trơn tru: “Làm vài chuyện lãng mạn, hoặc khen tôi xinh đẹp.”
“Ngốc nghếch.” Hắn nói cứng ngắc.
Cô biết chứ, nhưng vẫn mạnh miệng: “Thế mới lãng mạn.”
Hắn cũng trừng mắt lườm lại, sau đó, nghiêng người hôn cô.
Đáng ghét!!
Tên khốn đê tiện vô liêm sỉ!! Mỗi lần toàn dùng chiêu này!
Cô thầm mắng, nhưng lại dang hai tay ôm cổ đáp trả lại nụ hôn của hắn.
Trong lúc nhất thời, trời đất đảo lộn, không thể quay lại. Đến khi hắn rời khỏi đôi môi của cô, cô mới phát hiện ra mình đang ngồi trên đùi hắn, chiếc caravat biến mất tăm, áo sơ mi bị cô cởi một nửa, hở ra lồng ngực cường tráng.
Còn cô cũng chẳng khá hơn là bao, cúc áo màu đen bị cởi đến giữa thắt lưng, vì không muốn làm hỏng đường cong của quần áo nên cô không mặc áo ngực. Chỉ có mái tóc đen và bàn tay của hắn đang ôm trọn bầu ngực cô.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, cả người căng cứng, động mạch cổ đập nhanh.
Trời ơi, hắn lại dừng lại!
Nửa phút sau cô mới nhận ra, nhất thời xúc động mà buột miệng: “Please, anh có thể thực hiện đến cùng một lần được không vậy?”
Hắn hơi ngạc nhiên, trừng mắt nhìn cô.
Ôi trời ạ! Cô vừa nói gì thế này?
Khả Khanh đỏ mặt, vừa thẹn vừa lúng túng, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của hắn, cô luống cuống kéo đai lưng lại định chạy trốn nhưng bị hắn bắt lại. Đáng sợ hơn là hắn đang cười.
Không phải mỉm cười, mà là cười to!
“Buông ra, đồ khốn này!” Khuôn mặt cô đỏ bừng, muốn gỡ bàn tay đang ôm lưng mình nhưng không được, cô thẹn quá hóa giận vung tay đánh: “Anh còn cười được, buông tay ra. Buông…”
Hắn không những không buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn. Tiếng cười trầm thấp quanh quẩn trong xe.
Đáng ghét!! Đáng ghét!!
Không thể giãy khỏi vòng tay cứng như thép của hắn, cô nhìn hắn cười bèn đấm vào mặt hắn lần hai, dứt khoát tuột khỏi đùi hắn. Cô nghĩ như vậy ít nhất cũng ngăn được tiếng cười ma mị kia.
Ồ, tốt quá, hắn im lặng rồi.
Cô ngửi thấy hương vị sâm panh từ miệng hắn, rất ngọt ngào thơm mát. Hắn không uống rượu, mùi hương ấy dính lại khi hắn hôn cô. Hiểu ra điều ấy khiến cả người cô nóng bừng, lại nhích sát người hắn.
Hắn rên rỉ trong miệng, đẩy cô ra: “Chết tiệt, em làm tôi phát điên mất.”
“Anh mới khiến tôi phát điên ấy…” Cô uể oải nhắm mắt lại, không ngờ lại xảy ra chuyện này, đúng là tự rước lấy nhục: “Rốt cục anh có vấn đề gì vậy, nếu anh không muốn tôi, thì đừng…”
Cô còn chưa nói xong, hắn đã chửi thề một câu. Sau đó ấn tay cô xuống vật đàn ông nóng bỏng căng cứng.
Ôi trời đất ơi!!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng đỏ thêm, mở mắt ra chỉ thấy đôi mắt đen nhánh như hai đốm lửa đang đốt cháy mình.
“Đó… là vì sao?”
“Tôi không muốn dọa em.” Hắn nhìn hai mắt cô mờ mịt, khàn giọng nói: “Tôi nghĩ nên theo đuổi em trước.”
Trong lòng cô rối loạn, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Đó không phải là theo đuổi.”
“Đúng, tôi biết, tôi không có kinh nghiệm trong chuyện này.” Hắn giơ ngón tay khẽ xoa làn môi sưng hồng vì bị hôn của cô.
Cô mê man nhìn hắn, yếu ớt nói: “Người khác tương tư anh?”
“Ừm.” Khóe môi hắn ghé sát tai cô, thì thầm.
“Tôi nghĩ tạm thời chúng ta nên bỏ qua bước…” Cô cố đè nén tiếng rên rỉ, thở gấp nói: “Chờ sau này sẽ nói rõ trình tự.”
“Cái gì…” Hắn ngậm vành tai cô khẽ liếm: “Trình tự?”
“Trình tự?” Cô ôm cổ hắn, khẽ rên, không thể suy nghĩ gì.
Bíp….
Tiếng còi ô tô chói tai vang lên, Khả Khanh giật mình bừng tỉnh, mới nhớ ra mình đang ở trong xe, cô xấu hổ thở hắt ra.
“Trời ạ, chúng ta đang ở lề đường.”
“Tôi biết.” Hắn buông tay, nhắm mắt tựa vào ghế.
“Đáng ghét, vì sao anh không cảnh tỉnh tôi?” Cô đỏ mặt luống cuống trở về chỗ ngồi, dùng tốc độ nhanh nhất sửa lại quần áo.
“Tôi đã thử ngăn cản, nhưng em cứ khăng khăng đòi thực hiện đến cùng đấy chứ.”
“Ôi!!” Cô thở thật mạnh, xấu hổ đến phát giận lườm hắn, thấy hắn khởi động lại xe.
“Anh làm gì thế?”
“Đến nơi gần nhất không có người quấy rầy.” Hắn nhấn ga, phóng vọt đi.
Hắn đưa cô về nhà, vì nơi gần nhất không có người quấy rầy chính là nhà cô.
“Xin lỗi, tôi chỉ có đôi dép đang dùng ở trong buồng, có lẽ hơi nhỏ những vẫn dùng tạm được…”
“Khả Khanh.”
Cô không dám nhìn hắn, chỉ vội vàng đi tới phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Anh muốn uống nước không? Hay uống thứ gì khác? Nhưng nhà tôi chỉ có cà phê và nước khoáng, đúng rồi, chủ nhà trọ ở dưới lầu có trà ướp hoa nữa.”
“Khả Khanh.”
Hai con ngươi đen sâu thẳm sáng rực của hắn in bóng đôi mắt mơ màng của cô, khoảnh khắc khi đôi môi hắn chạm vào, cô bất lực thở dài, giang tay ôm hắn.
Làn môi hắn phủ lên môi cô, rồi di chuyển xuống chiếc cổ xinh đẹp, lan sang bả vai. Hắn dùng mũi đẩy dây áo lễ phục, chậm rãi đưa tay ra sau lưng cô kéo khóa xuống.
Nhìn bộ lễ phục lộng lẫy màu đen tuột đến bên hông, cô còn chưa kịp e ngại, hắn đã