
Tác giả: Hắc Khiết Minh
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 134724
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/724 lượt.
về đây.” Nói xong bèn rời đi.
Cô rút tay về, quay người rót nước ấm cho hắn. Đèn đỏ báo hiệu cửa đang mở trên điện thoại treo tường vụt tắt. Cô hiểu, đó là tín hiệu báo thang máy đã đóng. Cả người hắn như trút được gánh nặng.
“Cảm ơn em.” Hắn nhìn cô nói.
Cô không rõ cảm xúc hiện giờ của mình như thế nào, cũng không biết trả lời hắn kiểu gì, chỉ một mực im lặng, đưa thuốc hạ sốt cho hắn, nhìn hắn uống thuốc.
“Anh có muốn ăn không?”
Hắn uể oải lắc đầu, mái tóc dài mấy tháng không tỉa rủ xuống trán. Cô không kìm được đưa tay sờ lên trán hắn, dịu dàng nói: “Anh nằm xuống nghỉ một lát, em đi nấu một chút… cháo trắng…”
Chưa nói hết câu, bàn tay hắn đã ôm trọn lấy tay cô, lúc ấy cô mới phát hiện ra mình vô tình đang vuốt ve gương mặt thô ráp của hắn. Giọng nói cô trở nên run run, cô không dám nhìn hắn, nhanh chóng rút tay lại, vội vã chạy ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, hắn nhắm mắt lại, khẽ thở dài gượng cười.
Ít ra, cô đã chủ động chạm vào hắn…
Mê Sảng
Ánh trăng vàng óng treo lơ lửng giữa những tòa nhà cao tầng.
Bầu trời đêm ở thành phố khó nhìn thấy ngôi sao nào, tìm kỹ mới thấy thỉnh thoảng lại có những ánh sao mờ nhạt.
Sau khi ăn xong bát cháo và uống thuốc, chẳng bao lâu sau Cừu Thiên Phóng bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Lo lắng bệnh tình của hắn có chuyển biến xấu, Khả Khanh bèn kéo một cái ghế trong phòng làm việc tới cùng mấy cuốn sách, sau đó ngồi ở bên giường canh cho hắn.
Bỗng có một bàn tay to lớn ấm áp lau đi dòng lệ trên má cô.
“Đừng khóc…”
Khả Khanh mở mắt, cô nhìn thấy một đôi mắt nhuốm đầy đau đớn cũng giống như mình.
“Hình như anh luôn làm cho em khóc.” – Cừu Thiên Phóng cất lên chất giọng khàn khàn, – “Trước đây mỗi khi anh làm tổn thương em, em sẽ lén trốn vào một góc để khóc, có lúc bị anh bắt gặp, dù có gặng hỏi nhưng em vẫn không nói…”
Cô rũ mi mắt nhìn xuống, nhẹ giọng biện giải: “Tôi là tướng quân, còn phải thống lĩnh quân lính.”
“Nhưng em cũng là vợ của anh.”
“Chẳng phải cũng chỉ là một thứ công cụ hay sao?” – Khả Khanh tự cười giễu cợt.
“Anh chưa từng coi em là công cụ.” – Hắn lại một lần nữa giúp cô lau đi dòng lệ bên khóe mắt, giọng lớn hơn. – “Anh biết em không tin, nhưng Anh thực sự yêu em.”
“Đừng nói anh yêu tôi.” – Cô rũ mắt, giọng điệu mềm nhẹ nhưng mang đầy tính khẳng định, – “Người anh yêu từ trước đến nay chỉ có Mộng Nhi mà thôi, một Mộng Nhi trong sáng lương thiện, hai tay chưa từng nhuốm máu. Anh yêu Mộng Nhi, càng yêu thiên hạ, nhưng chưa bao giờ yêu tôi.”
Giọng nói của cô mềm mại, nhưng từng chữ như cứa vào lòng hắn đau đớn.
“Em nghĩ sai rồi.” – Hắn dịu dàng nâng mặt cô, – “Đúng, anh yêu Mộng Nhi, cô ấy xinh đẹp thuần khiết, hoàn mỹ một cách xa vời, phàm là đàn ông ai cũng muốn có cô ấy, nhưng Mộng Nhi không phải là người anh muốn có là được, cô ấy vĩnh viễn coi anh là anh trai, anh hiểu rất rõ điều ấy. Nhưng em thì không giống, em rất trung tâm, đối với thuộc hạ rất công bằng, đối với mình cũng rất nghiêm khắc, và đối với anh…”
Cừu Thiên Phóng nhẹ vỗ về gương mặt của Khả Khanh, dịu dàng như thể cô là pha lê dễ vỡ.
“Từ lúc bắt đầu gặp mặt em đã tôn sùng anh, mê luyến anh, tuy rằng em cố gắng che dấu, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng đôi mắt xinh đẹp này không thể giấu nổi lửa nhiệt tình. Em là võ tướng trung thành nhất, người vợ xinh đẹp nhất, anh biết anh có thể tin tưởng ở em.”
“Sự thực đã chứng minh rằng anh sai.” – Trong mắt cô lấp lánh ánh lệ.
“Không, sự thực đã chứng minh anh đúng.” – Hắn nói rất thật lòng – “Khi anh phạm vào tội lỗi không thể tha thứ, thì chỉ có em còn đứng bên cạnh anh, chỉ có em vẫn luôn nghĩ cho anh, chỉ có em vẫn… yêu anh…”
Cổ họng cô nghẹn lại, khẽ phản biện, – “Tôi không yêu anh.”
“Em yêu anh.”
“Tôi… tôi không yêu anh.”
“Nếu vậy, vì sao em lại khóc?” – Cừu Thiên Phóng nhẹ nhàng đưa tay lên lau đi dòng lệ vẫn lăn dài trên má cô.
Đôi môi hồng khẽ run rẩy, cô muốn phủ nhận điều hắn nói nhưng lại không thể thốt nên lời, chỉ có nước mắt vẫn tuôn rơi như suối.
“Làm tổn thương em là lỗi của anh, hết lần này đến lần khác quên đi em cũng là lỗi của anh, nhưng anh sẽ không như vậy nữa, sẽ không bao giờ quên em yêu anh như thế nào, và anh yêu em nhiều đến thế nào, kiếp này anh sẽ không quên, kiếp sau cũng vậy, vĩnh viễn không bao giờ quên nữa…”
“Đừng… Đừng nói nữa…” – Khả Khanh từ từ nhắm mắt, lệ tuôn rơi như mưa, cô bịt tai mình lại, miệng lẩm bẩm như cầu khẩn. – “Đừng nói nữa…”
Hắn thở dài, hai mắt nhắm lại, – “Được, anh không nói, không nói…”
Nếu như có thể được thì hắn không muốn thúc ép cô.
Đèn khuya ảm đạm, trong lòng người đã có vết thương.
Nước mắt rơi lặng lẽ, tâm trạng rối như tơ vò.
Khả Khanh vẫn tiếp tục ở bên cạnh Cừu Thiên Phóng, giúp hắn lau mồ hôi, uống thuốc, rót nước cho hắn, thậm chí còn giúp hắn đi nhà vệ sinh.
Mãi cho đến buổi chiều ngày thứ hai, bệnh cảm của Cừu Thiên Phóng không có dấu hiệu thuyên giảm, lúc đỡ lúc lại nặng l