Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tương Tư Ác Quỷ

Tương Tư Ác Quỷ

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 134721

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/721 lượt.

của nàng bèn bật cười.
“Ta có thể sai người thay ta làm ruộng, giúp nàng dệt vải, vì sao phải tự mình làm khổ mình chứ? Không bao lâu nữa, khắp nơi đây sẽ đều thuộc về ta! Trời đất của ta, sông núi của ta, bách tính và cả vương quốc sẽ là của ta! Còn nàng, sẽ trở thành hoàng hậu, đâu cần phải làm nông dân nữa?”
Bướm bay khắp trời xanh.
Gió thổi khiến mái tóc nàng xõa tung.
“Đúng vậy, trở thành hoàng hậu, không cần làm nông dân…” – Giọng nói của nàng nhẹ bẫng, tuy đồng ý với lời nói của hắn nhưng ánh mắt vẫn dõi theo đôi vợ chồng nông dân…
……..
Cô đang khóc.
Mặc dù ngủ nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn.
Cừu Thiên Phóng gắng gượng mở mắt, cảnh tượng đầu tiên hắn nhìn thấy là cô nằm rúc vào lòng hắn khóc, ngay cả trong mơ cũng rơi lệ.
Cô mơ thấy cái gì vậy? Vì sao lại khóc?
Chẳng lẽ người làm tổn thương cô trong giấc mơ lại chính là hắn?
Hắn định nhấc tay lau nước mắt cho cô, lại phát hiện tay mình vừa nặng vừa đau nhức, không kìm được rên lên một tiếng.
Khả Khanh nhanh chóng choàng tỉnh.
“Này…” – Hắn mở miệng, cảm giác họng mình khản đặc, bỏng rát.
“Anh sao rồi??” – Thấy hắn có vẻ tỉnh táo, cô đặt tay lên trán hắn kiểm tra nhiệt độ.
“Anh nghĩ… giống như vừa bị người ta đánh một trận nhừ tử…” – Cừu Thiên Phóng định mỉm cười nhưng lại ho khan hai tiếng.
Trán hắn không còn nóng nữa, cô thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy rót nước ấm cho hắn, đỡ hắn ngồi lên. Dòng nước ấm áp làm dịu cổ họng đang khô rát.
Tranh thủ lúc hắn uống nước, cô thu dọn quần áo và vật dụng hàng ngày vương vãi trên mặt đất, khăn mặt, gối, chậu nước… Nhìn cô thu dọn, hắn mới phát hiện trên người mình không mặc gì, không kìm được kéo chăn nhìn xuống.
Ô, quần trong vẫn còn! (…)
Thấy động tác của hắn, cô giải thích: “Anh sốt cao không giảm nên em phải giúp anh hạ sốt.”
“Anh không để ý việc… em lột sạch đồ của anh đâu…”
“Em để ý.”
Cô không thèm nhìn hắn một cái, suýt nữa cầm nhầm phích nước nóng ra ngoài, phía sau truyền tới tiếng cười khàn khàn của hắn.
Khả Khanh dựa vào hành lang, nhắm mắt vuốt ngực nghe tiếng cười ấy.
Hắn đang cười. Tuy vẫn yếu ớt trầm khàn.
Thế nhưng hắn còn sống.
Cô nghẹn ngào rơi lệ, trong lòng thầm cảm ơn hắn đã chống chọi đến cùng vượt qua cơn bệnh.
Khi cô đem bình nước ấm trở lại phòng, hắn đang nhắm mắt ngồi tựa vào đầu giường, đầu khẽ nghiêng sang một bên, lồng ngực phập phồng theo hô hấp, dường như đang chìm vào giấc ngủ.
Không muốn đánh thức hắn, cô rón rén bước tới gần và đặt bình nước lên bàn.
“Anh biết anh không có tư cách đòi em… cho anh thêm một cơ hội nữa…”
Khả Khanh giật mình suýt nữa làm đổ bình nước, quay người lại đã thấy hắn mở mắt ra, vẻ mặt mệt mỏi nhưng giọng nói rất tỉnh táo: “Nhưng có thể xin em ở lại được không?”
“Vô ích thôi.” – Cô không nhìn hắn mà khép mi mắt giấu đi cảm xúc, lấy thuốc đưa cho hắn, sau đó rót một cốc nước. – “Anh uống thuốc đi.”
“Chưa từng thử, sao em biết không có tác dụng? Lần này hoàn toàn khác, chính em cũng biết rõ thân thế hiện giờ của anh rất minh bạch, biết đâu lần này chúng ta có thể ở cạnh nhau, bình an sống nốt quãng đời còn lại…”
“Không thể nào!” – Cô đau khổ ngắt lời hắn.
“Vì sao?”
Cô im lặng, Cừu Thiên Phóng không chịu buông tha, chỉ nắm chặt số thuốc, nhìn cô chờ đợi câu trả lời.
Nhìn bộ dạng kiên quyết của hắn, cô đành cất lời: “Cho dù em đồng ý, nhưng cô ấy cũng không bao giờ từ bỏ. Anh không biết cô ấy bị cái gì, không biết cô ấy hận chúng ta đến thế nào. Không có bất cứ điều gì có thể làm dịu đi nỗi oán hận đó, cô ấy mãi mãi không tha thứ cho chúng ta, mãi mãi không.”
“Có thể chưa tha thứ, nhưng không phải là nhất định.” – Hắn bỏ thuốc vào miệng, uống nước nuốt xuống, nói tiếp – “Nếu nói thứ mà anh học được khi trải qua nhiều kiếp người, đó chính là chuyện gì xảy ra cũng có nguyên nhân của nó.”
“Ý anh là sao?”
“Không phải mỗi lần luân hồi đều gặp cô ấy đúng không? Trên thực tế, tính từ lần gặp trước tới bây giờ, ít ra cũng đã qua mấy trăm năm…” – Hắn nói chưa dứt lời đã ho một tràng, suýt nữa nôn ra số thuốc vừa uống.
Nhìn gương mặt khổ sở của hắn, trái tim cô như bị thít chặt, bèn ngồi lại gần vỗ lưng cho hắn. Đỡ hơn một chút, hắn ngước mắt nhìn cô hỏi: “Cô ấy không chỉ biến mất mấy trăm năm? Thậm chí hơn một nghìn năm? Đối với mốc thời gian anh cũng không nhớ rõ lắm.”
“Một nghìn ba trăm năm mươi năm.” – Cô trả lời, sắc mặt tái nhợt.
Vốn dĩ cô không hề muốn nói ra câu này, hắn thấy thế không khỏi đau lòng, lại khàn giọng nói: “Một nghìn ba trăm năm mươi năm qua, cô ấy chưa từng xuất hiện đúng không?”
Cô không có cách nào lên tiếng, chỉ gật đầu.
“Kiếp này, lần đầu tiên anh gặp cô ấy là bảy năm trước.” – Cừu Thiên Phóng nhắm mắt, tựa vào đầu giường, như đang trôi theo dòng kí ức – “Năm đó anh tới Mỹ đàm phán công việc, một vụ làm ăn rất lớn. Đối phương tổ chức một bữa tiệc ở ngoài vườn, mời tất cả các thương gia đang cạnh tranh nhau tham dự. Anh tới sân bay, đang định lên máy bay thì cô ấy xuất hiện trước mặt, nói rằng nếu như anh muốn gặ