Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tương Tư Ác Quỷ

Tương Tư Ác Quỷ

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 134659

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/659 lượt.

ời.
Hai vai ông khẽ run, Cừu Tĩnh Viễn vừa tức vừa không nỡ – “Tôi đã sớm không xứng làm ba của anh rồi.”
“Con vẫn luôn là con của ba.”
“Nhưng con sẽ không trở lại.”
“Sẽ không.” – Cừu Thiên Phóng nhìn bóng lưng cố gắng đứng thẳng kia – “Nhưng công ơn nuôi dưỡng của ba, con sẽ ghi nhớ.”
Cừu Tĩnh Viễn không trả lời, cất bước đi về phía chiếc xe.
Tài xế xuống xe thay ông mở cửa, Cừu Tĩnh Viễn dừng lại đứng cạnh cửa xe thật lâu, cuối cùng không nhìn hắn mà nói: “Rảnh rỗi thì trở lại thăm mẹ anh một chút, sức khỏe bà ấy không tốt, không thể lên núi được.”
“Con biết rồi.”
Bàn tay nắm ba toong khẽ run, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lặng lẽ ngồi vào trong xe.
Chiếc xe đi xa dần, bọt nước lại một lần nữa tung trắng xóa trong không trung.
Khả Khanh đứng cạnh cửa nhìn Cừu Thiên Phóng, cô có thật nhiều câu muốn hỏi, thật nhiều điều muốn làm, nhưng ngay cả một lời cũng không thốt ra được, chỉ có thể đứng yên tại chỗ nhìn người đàn ông đang chăm chú rửa xe kia đến mức choáng váng.
Một lúc lâu sau, Cừu Thiên Phóng rửa xe xong, bắt đầu thu dọn ống nước.






Giải Quyết Hiểu Lầm
Cô nhìn hắn cuộn ống nước lại một cách thuần thục, sau đó đeo lên vai, xoay người đi vào phòng. Hắn bước thẳng tới trước mặt cô mới dừng lại, vẻ mặt phức tạp.
Hắn không lên tiếng mà chỉ nhìn cô.
Trên đầu cuộn dây ống màu cam còn nhỏ xuống vài giọt nước.
Cô ngẩng mặt nhìn sâu vào mắt hắn, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói của mình vang lên:
Chẳng trách trước đây hắn luôn bận rộn từ sáng tới tối, cô cứ cho rằng vì hắn lo chuyện của Hoàng Thống, không ngờ hắn lại lập một công ty khác ở bên ngoài.
“Vì sao… anh không quay về kế thừa Hoàng Thống?”
“Bởi vì anh muốn ở cùng em.”
Câu trả lời thẳng thừng của hắn khiến cô nghẹn họng, nhất thời không biết nói gì.
Khả Khanh cố nén nước mắt, tiếp tục hỏi: “Chuyện quỹ từ thiện là sao?”
“Đó đều là vì em.” – Hắn nhìn cô, khàn giọng nói – “Anh đi hỏi Linh, cô ấy nói rằng chỉ khi nào anh đền bù hết những lỗi lầm trước kia thì lời nguyền của em mới được hóa giải. Anh không biết phải mất bao nhiêu thời gian, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức. Một năm hay vài chục năm, thậm chí đến khi chết, chỉ cần phá giải lời nguyền cho em thì anh vẫn tiếp tục làm. Vì thế nên tất cả số tiền anh kiếm được đều dùng để tài trợ cho quỹ từ thiện, sau khi anh chết đi, nó vẫn luôn tồn tại, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Đến một ngày nào đó, thời gian của em sẽ bắt đầu lưu chuyển…”
Từ nét mặt, ánh mắt cho đến giọng nói của hắn đều vô cùng dịu dàng, cô nhìn hắn, nước mắt không kìm được rơi xuống. Những nghi vấn chôn giấu kín trong lòng khi bật ra thành lời thì không thể quay trở lại, cho dù cô có hỏi chuyện gì, hắn đều trả lời thành thật không hề giấu diếm.
Bỗng nhiên, cô hiểu ra, hắn vẫn luôn đợi cô hỏi mình.
“Vì sao… anh không nói ra?” – Cô nghẹn ngào, nước mắt khiến hình bóng hắn trở nên mờ ảo.
“Từ trước tới giờ trong lòng em, anh đã không còn đáng tin rồi.” – Hắn giơ tay thương tiếc lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói. – “Nếu em không muốn nghe, anh có nói gì đi nữa cũng vô dụng.”
“Nếu như… nếu như em không hỏi thì sao?”
“Vậy cũng không vấn đề gì, chờ đến mười năm, hai mươi, ba mươi năm sau anh vẫn ở đây thì em sẽ biết thôi. Anh nói rồi, thời gian sẽ chứng minh tất cả.”
“Anh khẳng định… là mình muốn ở lại chứ?” – Giọng nói cô như vỡ òa.
“Tất nhiên rồi.”
“Ở đây… rất nhàm chán…”
“Anh không cảm thấy thế.” – Hắn nhếch mép cười.
“Nếu xuống núi… sẽ thu được nhiều lợi nhuận hơn…” – Cô nức nở, ép mình nhắc nhở hắn – “Một ngày nào đó, anh sẽ hối hận…”
“Tiền anh chỉ cần vừa đủ là được. Với anh, chúng là thứ cần thiết, bởi vì anh có thể tài trợ cho quỹ từ thiện giúp được nhiều người hơn. Cho nên anh vẫn tiếp tục kiếm tiền, nhưng không bao giờ vì chúng mà rời khỏi em. Nếu như anh ngu ngốc rời đi, chắc chắn sau này sẽ rất hối hận.”
Hắn nâng cằm cô lên, giọng khàn khàn: “Trong sinh mệnh không vẹn toàn của anh, chỉ có sự tồn tại của em là điều chân thực nhất. Thật xinh đẹp, thật trong sáng… Nếu như không có em, anh không biết mình sẽ sống như thế nào nữa.”
Nước mắt cô giàn giụa, vỡ òa. Cuối cùng hắn vứt ống nước trên vai xuống, ôm cô vào lòng, khẽ lắc lư nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc… đừng khóc…”
Cô ở trong lòng hắn òa khóc nức nở, không tài nào ngừng lại được.
Hôm ấy, ánh mắt trời vô cùng ấm áp, bầu trời thật trong xanh.
Cô không rõ mình đã khóc bao lâu, chỉ biết rằng hắn rất kiên nhẫn ôm chặt, an ủi dỗ dành mình.
Khả Khanh dần bình tĩnh lại, nhưng trong vòng tay ấm áp của hắn, cô chẳng muốn rời đi chút nào. Hắn cũng không buông tay. Cô lắng nghe nhịp tim hắn, cất tiếng gọi khàn khàn.
“Thiên Phóng.”
“Ừm?”
“Anh có thể làm thêm một gian phòng nữa không?”
“Được.” – Hắn cúi đầu hôn lên tóc cô, – “Nhưng trước tiên anh phải đóng một chiếc giường thật to đã.”
Mặt cô đỏ bừng, nhưng đôi môi vẫn nở nụ cười rạng rỡ.
“Được.” – Cô cười nhón mũi chân,