
Tác giả: Điển Tâm
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 134770
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/770 lượt.
tỉ mỉ tử tế, thái độ phục vụ hạng nhất.
Đại khái vật hiếm là đồ quý, thấy dáng vẻ Trương Triệt Nhất mặc đồng phục nhiều rồi, nên ngược lại các nữ sinh thích tranh mua ảnh chụp cậu ở nhà.
Về phần nửa thân trần kia, sau mỗi lần cậu vận động về nhà, Thư Mi cách cửa sổ chụp ảnh hàng độc.
Khi đó, người cậu đầy mồ hôi đầm đìa đứng ở trong đình viện (sân nhỏ) tắm, thân hình rắn chắc chỉ mặc duy nhất cái quần lót, bộ ngực màu đồng trần trụi dưới trời chiều, vô số bọt nước trong suốt, phun tung tóe khi hắn ngẩng cao khuôn mặt tuấn tú.
Bộ dáng cuồng dã gợi cảm đó, làm nhóm hâm mộ kia vươn cổ tranh giành, khiến Vương Đại Vĩ rửa ảnh đến mềm cả tay, càng làm cho bé đếm tiền tới mỏi tay.
Cô gái thủy chung đứng trong góc kia, chậm rãi tiến đến, dáng vẻ tao nhã, vừa thấy đã biết là cô gái xuất thân trong sạch.
“Nghe nói, em còn bán áo chơi bóng của Trương Triệt Nhất?” Cô nhẹ giọng, hỏi nhỏ nhẹ.
“Có.” Thư Mi mắt thấy “nhà giàu” mở miệng, đầu nhỏ gật mạnh, lôi ra bộ quần áo được gấp chỉnh tề. “Bộ này anh ấy mặc khi giao đấu cùng trường Cẩm Xương.” Cũng không biết nữ sinh đó nghĩ thế nào, chuyên thích đoạt những thứ bên cạnh cậu để cất giữ, bé đành phải động tay động chân, mang ra từng cái từng cái đã trộm. “Có áo khoác của cậu ấy không?”
“Có.”
“Hộp cơm?”
“Có.”
“Sách giáo khoa?”
“Có.”
Cô gái thanh tú nhướn mày liễu, thoáng nhìn khuôn mặt đẹp trai đã biến đen ngoài cửa sổ.
“Chỉ cần Trương Triệt Nhất có gì, em đều có sao?” Cô cố ý hỏi, ý định đổ dầu vào lửa.
“Chỉ cần bàn tới giá tiền, chị muốn quần lót của anh ấy, em cũng sẽ lấy ra!” Thư Mi khoe khoang khoác lác, không thấy một thanh niên tức đến cả người cứng ngắc đứng ngoài cửa sổ, trên đầu còn bốc cả khói.
Có người chen tới, giơ tay đặt câu hỏi.
“Này, Tiểu Mi, dùng một cái từ điển, có thể đổi cái gì vậy?” Tiền tiêu vặt dùng hết sạch, cô tính lấy vật đổi vật, chuẩn bị lấy quà sinh nhật của ba mẹ đưa đến trao đổi.
“Hoàn toàn mới sao?” Thư Mi hỏi.
“Đương nhiên.”
“Em trở về liền thay chị chụp ảnh tắm nude của anh đẹp trai!” Bé hưng phấn, đôi mắt gần như sáng như sao.
Oa, trên thị trường vừa mới ra từ điển điện tử đó! Đối với học sinh trên thành trấn (thành phố và thị trấn) mà nói, là đồ đắt tiền xa xỉ, nếu qua tay bé bán, khẳng định kiếm lời to.
“Chị cũng muốn!”
“Đúng vậy đúng vậy, chị muốn đặt 5 cái.”
“Cho chị 3 cái nha!”
Vừa nghe có ảnh chụp “bóng bẩy kích thích”, mọi người xông lên, làm đơn đặt hàng, thiếu chút nữa đẩy Thư Mi ngã xuống khỏi ngăn tủ.
“Đừng nóng vội đừng nóng vội, từng người từng người, để em ghi lại đã.” Bé lấy sổ ghi chép trong túi xách, một bên thay khách hàng đăng kí, một bên tính kế hoạch, nên chụp ảnh lõa thể Trương Triệt Nhất như thế nào.
Ha ha, bé có thể thừa dịp khi anh ấy tắm, lấy máy chụp ảnh ghé vào phòng tắm bên ngoài. Nếu như bị anh ấy phát hiện, thì cùng lắm nói, bé đang tưới cây Trường Xuân bên ngoài, bằng hình tượng vô tội động lòng người của mình, khẳng định anh sẽ không nghĩ đến, là bé đang chụp ảnh nude của anh đâu!
“Tiểu Mi, ảnh này bao nhiêu tiền?” Có người đặt câu hỏi.
“Đây, các chị trước tiên báo số dự định. Lần này có vẻ khó hơn, em tính giá xong liền ── a!” Thanh âm thanh thúy, hóa thành một tiếng thét chói tai.
Gì, quái, sao bé lại bay lên không?
Một sức mạnh to lớn, đột nhiên tóm lấy cổ áo của bé, xách bé từ ngăn tủ lên.
“A, là ai? Mau buông tôi xuống!” Bé giãy dụa lung tung, giống khối thịt khô xoay trái xoay phải, vùng vẫy loạn xạ, xem ra cực kỳ bất lực.
Bốn phía đột nhiên lặng xuống, không khí náo nhiệt lúc nãy nháy mắt đã biến mất, rơi xuống âm độ.
“Các học sinh, thật có lỗi, hôm nay hội nghị phải tan trước cuộc rồi.” Tiếng nói Lăng Vân bao hàm ý cười, lười biếng tuyên bố.
Tiếp theo, các nữ sinh phát ra tiếng thét chói tai kinh hoàng, như là nhìn thấy quỷ, ném ảnh chụp, quần áo cùng hộp cơm, chân mọi người quét xuống, phía sau tiếp phía trước tông cửa xông ra, căn bản đã quên chuyện đặt ảnh bóng bẩy kia.
Dự cảm xấu nảy lên trong lòng, bả vai bé run lên, lập tức biết chuyện lớn không ổn, lông tơ sau gáy dựng thẳng, trên trán cũng chảy ra mồ hôi lạnh.
Sức mạnh nắm lấy cổ áo, quay một cái gọn gàng, bé chỉ cảm thấy một trận choáng váng, còn chưa thở được, cả người đã xoay tròn hơn nửa vòng.
Thư Mi nín thở tập trung, kinh hồn ngẩng đầu, rõ ràng phát hiện trước mặt mình, xuất hiện khuôn mặt nam tính đằng đằng sát khí.
A, khuôn mặt này nhìn thật quen mắt nha! Vô luận là nhìn trên nhìn dưới nhìn xung quanh, đều rất giống cái ví tiền kiếm ăn chật cứng của bé - Trương Triệt Nhất ──
Nhìn kĩ hơn, hai mắt của bé liền trợn to, vẻ mặt cũng càng lúc càng hoảng sợ.
Không! Không chỉ là giống đâu, căn bản chính là anh ấy!
“Anh, anh anh anh, anh trai ──” Chuyện xấu bị lộ, bé sợ tới mức da cũng ép xuống, răng run đánh lập cập vào nhau, thiếu chút nữa cắn vào lưỡi.
Trương Triệt Nhất nheo mắt lại, thong thả cúi đầu, tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn đang trắng bệch, gằn từng tiếng trong kẽ răng nói ra.
“Em tốt nhất giải thích rõ