
Tác giả: Điển Tâm
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 134799
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/799 lượt.
sợ dáng vẻ như bão nổi vừa rồi đã dọa sợ vị thiếu phụ xinh đẹp trước mặt.
A, hình tượng! Cô phải duy trì hình tượng!
Cô xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, nâng tay sửa lại mấy sợi tóc hỗn độn trên trán. “À, tôi, tôi không sao ──” Cô lắc đầu, ảo não nhìn lại chỗ giao lộ.
Xong rồi, túi trứng gà kia đã sớm vỡ hết, bởi sức nóng trên đường nhựa mà bị rán thành trứng ốp lếp. Xem ra trong món bún móng giò đêm nay, nhất định là không có trứng mặn rồi!
Bên cạnh thiếu phụ còn một cô bé 5 tuổi, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp như thiếu phụ vậy, nhất là cặp mắt ngập nước kia, rất ưa nhìn.
Lúc này, cặp mắt xinh đẹp kia, đang nhìn chằm chằm đầu gối cô.
“Mẹ, dì ấy bị chảy máu.” Thanh âm bé nho nhỏ, bàn tay non mềm kéo váy mẹ.
Thư Mi lúc này mới cảm nhận được dưới đầu gối truyền đến một trận đau đớn như bị lửa đốt, cô mỉm cười cảm kích nhìn cô bé, rồi cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy máu tươi đã nhiễm đỏ đầu gối.
Đáng chết, chờ cô tra ra thân phận cái tên xấu xa kia, không thể không tố cáo hắn lên tòa!
Vài thanh niên trẻ tuổi cường tráng xắn tay áo đi tiên phong xếp lại xe máy. Mọi người bắt đầu tụ họp lại đây, chụm đầu ghé tai bàn luận, có người đã nhìn thấy biển số xe, chuẩn bị đi thăm dò rõ ràng, rốt cuộc là người nào điều khiển lại ác liệt như vậy, dám gây chuyện rồi chạy.
Thiếu phụ thu lại ô, từng cử chỉ động tác đều tao nhã mà lịch sự. “Bên cạnh có bệnh viện, tôi giúp cô đi bôi thuốc, sau đó đưa cô về!” Cô ấy đề nghị, còn vươn bàn tay nhỏ bé, kiên trì muốn giúp đỡ.
“Không cần phiền toái, tôi có thể tự đi ──” Thư Mi uyển chuyển từ chối ý tốt, không nghĩ tới đôi tay nhỏ bé ôn nhuận, lại có thể mạnh mẽ như thế, cô không thể giãy ra, chỉ có thể ngoan ngoãn bị nâng từng bước đi tới bệnh viện.
Thiếu phụ có má lúm đồng tiền như hoa, thanh âm ôn hòa dễ nghe.
“Đừng khách khí, tôi và Trương Triệt Nhất là bạn bè cũ.” Cô thân thiết tự giới thiệu, vẻ mặt xinh đẹp dưới ánh mặt trời lại càng tỏa sáng. “Tôi là vợ Lăng Vân, Dương Oa Oa.”
***
Thư Mi được Oa Oa đỡ, từng bước từng bước từ bệnh viện về nhà, thời tiết nóng bức, sớm đã chưng nướng cô đến toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa.
Lăng Linh nhu thuận đi đằng trước, thay các cô mở cửa, giống ong mật bé nhỏ chỉ đường, bên cạnh các cô vòng trước vòng sau. Chỉ là, vừa nhìn thấy giá sách bên trong, trọn bộ bách khoa tiếng Hán, bé lập tức giống như bị điểm huyệt, đứng trước giá sách không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, bé quay đầu, lộ ra ánh mắt chờ mong. Tuy rằng còn chưa biết chữ, nhưng bé rất thích đồng thư (dạng như sách thiếu nhi ấy), yêu thích không buông tay với những thứ màu sắc tươi sáng hình ảnh xinh đẹp.
“Cháu có thể lấy ra xem.” Thư Mi gật đầu, nếu là Kha Tú Quyên yêu thương trẻ nhỏ, tận sức cho nền giáo dục trẻ thơ ở đây, cũng sẽ vui vẻ đồng ý.
“Cám ơn ạ.” Lăng Linh nhu thuận nói lời cảm ơn, đầu tiên lấy khăn ra lau tay, rồi mới đến giá sách, lấy ra một quyển đồng thư, ngồi ở trên sô pha bắt đầu lật xem.
“Trong nhà không có ai sao?” Dương Oa Oa hỏi, cho Thư Mi ngồi xuống trước, rồi đi một vòng quanh phòng, nhưng không nhìn thấy ai.
“Lúc tôi ra ngoài, dì Lâm còn ở nhà, chắc là đã ra ngoài rồi!” Cô yên lặng đoán, dì Lâm chắc không kiên nhẫn chờ được, nên chắc ra ngoài tự mua thức ăn.
Thời tiết càng lúc càng nóng, ngoài cửa sổ ve kêu chi chi, Thư Mi khẽ than một hơi, suy nghĩ về vết thương trên đầu gối.
Miệng vết thương không sâu, nhưng chỉ khử trùng qua, cũng không có băng bó. Tuy rằng bác sĩ đã dặn, miệng vết thương tốt nhất không nên đụng nước, nhưng trải qua một hồi đi đi lại lại, mồ hôi sớm đã thấm ướt hết quần áo, loại cảm giác dinh dính lại nóng bức này, làm cô trời sinh thích sạch sẽ thực khó chịu.
Hô, chuyến này, cô chịu không nổi!
“Oa Oa, hai người cứ ngồi nhé, tôi phải đi rửa ráy một chút.” Cho dù không thể thoải mái tắm rửa một cái, cô cũng muốn lấy khăn mặt lau mồ hôi trên người, rồi gội đầu thật sạch, gột rửa một thân nóng nực.
“Cô bị thương, đại khái có chút không tiện, có cần tôi giúp không?” Oa Oa khẽ nháy mắt, thân mật đưa ra đề nghị, giọng nói ôn hòa dễ nghe, giống chồng là Lăng Vân, có ma lực trấn an người khác.
“Không cần đâu.” Thư Mi mỉm cười, chân thấp chân cao đến phòng tắm, khẩn cấp cởi bộ quần áo ẩm ướt.
Ánh nắng xuyên thấu qua thủy tinh trong suốt, rơi vào trong phòng tắm, da thịt cô mềm mại lõa lồ, vắt khô khăn mặt, ở dưới ánh mặt trời chà lau một thân đầy bụi và mồ hôi. Đến khi lau hết người, cô mới cởi bỏ dây cột tóc, nhẹ nhàng lắc đầu, mái tóc đen mượt như thác nước, nháy mắt xõa tung trên vai.
Cô xoay người trước bồn rửa mặt, trước vốc nước làm ẩm tóc, rồi mới đổ dầu gội ra, trước tiên xoa trong lòng bàn tay, rồi cẩn thận gội đầu.
Thẳng đến lúc gội xong, cô mới phát hiện, dầu dưỡng tóc đã dùng hết. Quần áo vừa mới cởi ra, sớm bị cô ném vào thùng đồ giặt, mà trong phòng tắm lại vừa vặn không có khăn, cô cũng không thể trần trụi thế này mà đi ra ngoài đi?
Ai a, thật sự là không xong, cô vẫn phải phiền đến Oa Oa rồi!
Thư Mi mang theo xin lỗi tới cửa, kéo rèm trúc phòng tắm. “Oa Oa