
Tác giả: Điển Tâm
Ngày cập nhật: 03:31 22/12/2015
Lượt xem: 134767
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/767 lượt.
chưa từng gặp qua cô gái nào duyên dáng như vậy, tham dục cùng sắc dục đang mê hoặc hắn, làm hai mắt hắn đều đỏ lên.
“Làm ơn đợi chút.” Thư Mi không có bị dọa đến hoa dung thất sắc, ngược lại thản nhiên cười. “Các vị có đồng ý cùng tôi giao dịch hay không?” Cô nhìn giống như rất bình tĩnh, thật ra tim đập rất nhanh.
Tên lưu manh cầm đầu không cho là đúng nhìn cô.
“Một đứa con gái dựa vào cái gì muốn cùng huynh đệ chúng ta bàn chuyện làm ăn?”
Thư Mi trả lời đơn giản.
“Tiền.” Cô giữ ngữ khí bình tĩnh, chú ý vẻ mặt của bốn tên. “Các vị đưa ra giá, tôi lập tức có thể đưa cho các người.”
Đám đàn ông châu đầu ghé tai bàn luận trong chốc lát, đối với đề nghị của cô rất động tâm, chỉ duy tên cầm đầu là kháng nghị không đồng ý.
“Tao rất muốn tiền, nhưng càng muốn nếm tư vị của tiểu mỹ nhân!” Nói xong, hắn đã tiến lại đây, vươn móng vuốt như muốn bắt nai con về phía cô.
Mắt thấy đàm phán không thành, cô chỉ còn một con đường để đi.
Chạy!
Thư Mi vươn tay bắt lấy cái kéo trên bàn, vung tay đâm, cố gắng chạy ra bên ngoài.
Không đoán được, cô gái nhỏ này không chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, càng không khóc lóc cầu xin tha thứ, lại dám có gan cầm kéo lên phản kháng. Bọn họ nhất thời không có phản ứng, cô đã vọt tới cửa, trong đó cánh tay của một người còn bị đâm chảy máu, kêu rên không thôi.
Cô nhìn cánh cửa rộng mở, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái hướng đến phía trước, lại đột nhiên nhìn thấy, một bóng đen cao to thong thả đi đến trước cửa, cản trở đường đi của cô.
“Tránh ra!” Cô cao giọng cảnh cáo, cái kéo trên tay vung ra, cho rằng đối phường là đồng bọn của đám lưu manh đứng đây canh chừng.
Ánh bạc sáng loáng, ở trong không trung vung ra một đường cong, đâm tới tên cản đường ──
Trương Triệt Nhất trong nháy mắt mạo hiểm tránh đi, mới không bị cô đâm chảy máu tại chỗ. “Cô gái ngu ngốc, chẳng lẽ em muốn giết tôi à?” Hắn không dám tin quát, lập tức xoay lại khống chế cổ tay cô, đoạt đi hung khí nguy hiểm.
“Ai bảo anh cản đường của tôi? Chưa từng nghe chó ngoan không cản đường sao?” Cô cũng hét lại, lễ giáo 15 năm qua, nay vút một tiếng bay mất .
“Mẹ nó, nửa đường lòi ra một tên Trình Giảo Kim!” Tên lưu manh cầm đầu đuổi theo, không nhận thấy được, trong cái liếc mắt của Trương Triệt Nhất có sát khí sắc bén.
Mắt thấy truy binh đuổi theo đến đây, mà nếu hắn đã đoạt vũ khí của cô, như vậy đương nhiên, sẽ nhận trọng trách to lớn chống lại địch nhân!
“Mau mau mau, những người này đều giao cho anh!” Cô ba bước thành hai chạy vòng ra sau hắn, vươn hai tay, dùng hết khí lực đem hắn tiến lên trước.
Bốn tên đàn ông to lớn giống như bò tót xông tới Trương Triệt Nhất, hắn hít sâu một hơi, chớp mắt, vẻ mặt không kiên nhẫn, giống như trước mặt là một đám ruồi bọ bay loạn, không phải là đám lưu manh.
Tiếp theo, Thư Mi thấy hoa mắt, thân hình cao lớn trong tay không còn mà đã bước vào cuộc chiến, hòa vào đám người kia đối phó. Trong phòng y tế chỉ một thoáng tràn ngập tiếng kêu rên, tiếng nắm tay va chạm răng rắc, cùng với tiếng xương cốt gãy chói tay, không đến một phút đồng hồ, binh lực bên đối phương đã tổn hại đến 50%, có hai người bị đánh đến ngã xuống.
Cô biết, thân thủ hắn rất giỏi, nhưng tận mắt thấy hắn động thủ, vẫn rất kinh hoàng.
“Sao anh biết tôi ở trong này?” Mắt thấy hắn “xử lý” thật sự gọn gàng, sự căng thẳng trong lòng Thư Mi giảm đi phân nửa, đứng chỗ an toàn, đưa ra nghi vấn với hắn.
“Mẹ nói cho anh biết.” Hắn thuận tay vung một cái, lại quật ngã một tên.
Cô gần như vì thân thủ sạch sẽ gọn gàng kia mà vỗ tay, trong lòng thống khoái cực kỳ. Thật tốt quá thật tốt quá, mấy tên trứng thối vọng tưởng muốn nhúng chàm cô, lúc này đều bị đánh ngã ──
Trương Triệt Nhất tay tìm tòi bắt được tên cuối cùng, quay đầu, có thâm ý khác liếc cô một cái.
Cái liếc mắt kia, Thư Mi nhìn đến nổi hết da gà!
Nha, không đúng không đúng, rất là “không” tốt! Ánh mắt hắn rõ ràng nói cho cô, sau khi đối phó xong đám lưu manh kia,
Hắn sẽ đến đối phó cô!
Tiếng chuông cảnh giác trong đầu vang lớn, cô bắt đầu lặng lẽ, chậm rãi lui lại phía sau, thừa dịp hắn không chú ý, mau chóng thoát khỏi hiện trường, bất đắc dĩ động tác cô quá chậm, mới lùi không được vài bước, mấy tên “chướng ngại vật” kia hầu như đã bị thu dọn hết, Trương Triệt Nhất như tia chớp nhanh chóng đến bên cửa, một tay chế trụ cằm của cô.
“Em muốn đi sao?” Hắn hỏi nhẹ nhàng vô cùng.
“Không, không không không không, không có a ──” Cô trả lời ấp a ấp úng, từng sợi lông tơ sau gáy dựng thẳng hết lên. “A, tôi, tôi, mẹ muốn tôi lấy băng OK cho bà!” Cũng không quản có lấy băng OK hay không, cô bỏ lại cái cớ vội vàng suy nghĩ muốn rời đi, cằm bị bàn tay to giữ chặt hơn, làm cô không thể giãy.
“Anh sẽ tìm người khác đi đưa thay. Về phần em liền theo anh về nhà, chúng ta cần nói chuyện cho tốt.” Trương Triệt Nhất vừa chậm chậm lắc đầu, đôi mắt lóe ra ánh sáng kì dị, so với trước kia có một phần nóng rực không nói lên được, thanh âm lại khàn khàn làm cho cô hai chân như nhũn ra. “Càng nhan