
Tác giả: Vân Ngao
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 134672
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/672 lượt.
nhưng Trình Ngọc cứ quấn lấy cô, nói đi một mình sợ nên đành phải đi cùng.
Thực ra Trình Ngọc cũng không muốn bảo một cô gái xinh đẹp hơn mình đến gặp Đỗ Phong. Nhưng cô sợ Đõ Phong nghĩ mình cố tình tạo cơ hội gặp riêng rồi cho rằng cô là một người lắm mưu nhiều kế, thế nên đành phải lôi kéo Nguyễn Vân đi bằng được.
Trình Ngọc suy xét vấn để luôn toàn diện hơn Nguyễn Vân. Nguyễn Vân là một cô gái trong sáng, thẳng thắn. Về điểm này, Đỗ Phong sớm đã nhìn ra. Vì thế anh mới đối xử với Nguyễn Vân không giống những cô gái khác, nhưng anh cũng chỉ coi cô là em gái.
Tình yêu, đây là thứ anh sẽ không tùy tiện đụng vào.
“Anh đến rồi!” Trình Ngọc vui vẻ chạy ra chào đón Đỗ Phong.
Anh gật đầu, sau đó đi thẳng tới chỗ Nguyễn Vân.
Nguyễn Vân lúc này đang kinh ngạc há hốc miệng. Trình Ngọc chỉ nói nhờ một cao thủ môn Mĩ thuật đến xem giúp các cô, nào ngờ lại là người này.
“Em vẽ khá tốt rồi, chi có điêu bề mặt hơi tối. Nét bút cần mạnh một chút, phần khuất sáng cần tăng độ đậm, nếu không sẽ không rõ sáng tối. Với cả, không nên dùng quá nhiều màu để pha, màu vẽ ra sẽ dễ bị đục.”
Không đợi Trình Ngọc lên tiếng, Đỗ Phong đã hướng dẫn Nguyễn Vân.
Nghe được nhịp thở đằng sau, Nguyễn Vân có cảm giác tim mình đập mỗi lúc một nhanh.
Còn Đỗ Phong, đứng gần Nguyễn Vân, anh thấy bình yên lạ, tựa như đang bên cạnh người thân. Cô ngồi yên trước giá vẽ, mái tóc thoang thoảng mùi hương thơm mát.
“Em vẽ rất đẹp.”
Nghe lời khen của anh, Nguyễn Vân giật mình quay đầu lại.
“Thật đấy!” Đổ Phong mỉm cười, gật đầu khẳng định với cô, ánh mắt anh toát lên sự chân thành: “Giáo viên của bọn em chấm đắt quá, nếu là giáo viên của Bọn anh, chắc chắn em sẽ được điểm xuất sắc.”
“Thật ạ? Hay là anh đang an ủi em?” Nguyễn Vân nhìn Đỗ Phong, đáy lòng chợt dâng lên niềm vui khó tả, “Giáo viên của em nói em vẽ quá bạo tay.”
“Hội họa vốn nói bạo tay một chút. Nhưng em phải chú ý mỗi lần hạ bút là một lần chắc chắn, hạn chế xóa sửa, nếu không lúc thêm màu nước tranh sẽ bị nhem nhuốc.”
“Cám ơn anh.” Nguyễn Vân vui như mở cờ trong bụng. Nếu không có ai ở đây, nhất định cô sẽ hát ca khúc Ngọt ngào mà cô hay ngâm nga nhất.
Trình Ngọc nhìn hai người trò chuyện vui vẻ, chua xót dâng trào, “Em có việc bận, em đi trước đây”. Dứt lời, cô nhanh chóng rời khỏi phòng vẽ.
“Đẹp trai quá!” Một câu bộc lộ tâm tình của Nguyễn Vân đổi lại vô số đêm buồn bã của Trình Ngọc.
Nghĩ tới những điều Đỗ Phong nói tối hôm ấy ở phòng vẽ, Nguyễn Vân càng thêm chăm chỉ, làm gì cũng rất hào hứng. Thậm chí giờ Thể dục chiều qua, cô còn chơi đá cầu lông với đám bạn, khiến cho cơ thể ít hoạt động của cô đến tận hôm nay vẫn còn đau nhức, mới đi lên tầng bốn mà đã chịu không nổi, quẳng cả tấm bảng vẽ xuống đất. Vẫn còn bốn tầng nữa mới đến phòng học, Nguyễn Vân ngẩng đầu nhìn, thở hổn hển.
Kì này, cả môn Mĩ thuật và Kiến trúc cơ sở đều đã tăng độ khó đến đỉnh điểm, bắt đầu tiếp xúc với việc phối màu. Hết năm học này, các cô có thể bắt đầu thiết kế.
Nguyễn Vân đang định tiếp tục hành xác đi tiếp thì có một tình nguyện viên xuất hiện. Cô kinh ngạc nhìn anh, vui đến nỗi chỉ muốn thét lên thật lớn.
Đỗ Phong leo một mạch lên đến tầng tám, sau đó đứng ở hành lang chờ Nguyễn Vân đang lết đi như sên bò.
“Cám ơn anh.” Nguyễn Vân vô cùng xúc động.
Đỗ Phong mỉm cười lắc đầu, đưa bản vẽ cho cô rồi chạy lên tầng chín.
Cho dù trước đây từng xảy ra hiểu lầm gì đi chăng nữa, Nguyễn Vân cũng quyết định dành trọn tình yêu của mình cho Đỗ Phong. Có phải con gái khi yêu đều ngốc nghếch như vậy hay không? Chỉ cần nếm một chút ngọt ngào thì sẽ tình nguyện làm con thiêu thân, lao đầu vào lửa?
Trong khi Nguyễn Vân mỗi ngày đều hân hoan chăm chỉ, thì Trình Ngọc đau khổ chẳng khác nào ngậm quả hoàng liên (1). Cô chỉ biết Nguyễn Vân rất thích Đỗ Phong, nhưng cô không muốn từ bỏ, khi Đỗ Phong chưa đưa ra lựa chọn thì cô vẫn còn cơ hội. Nếu anh biểu hiện rõ cũng có tình cảm với Nguyễn Vân, cô sẽ lập tức buông tay.
Nguyễn Vân cũng có chung suy nghĩ với Trình Ngọc. Hai cô gái thiện lương mang theo nỗi khó xử mà sống chung với nhau, cố gắng không đả động tới tâm tư của đối phương. Có những điều mặc dù không nói rõ nhưng tình bạn cũng bất giác mà trở nên nhạt nhòa.
Một phòng sáu cô gái thì có đến ba cô phải lòng cùng một người con trai. Bầu không khí trở nên vô cùng gượng gạo. Cũng may, người con trai kia biết cách đối nhân xử thế, các cô cũng không thể bất hòa.
Từ sau lần nói rõ suy nghĩ của mình với Nguyên Quân, Trình Ngọc cũng không đến tìm anh nữa. Nhưng như vậy, cô lại không có cớ để gặp Đỗ Phong. Đấu tranh tư tưởng rất lâu, Trình Ngọc quyết định mặt dày tiếp tục duy trì liên lạc với Nguyên Quân.
“Đỗ Phong, anh biết Nguyên Quân đi đâu không?’
Đây là chiêu mà Nguyễn Vân đã dùng vô số lần, nhưng lần này nó không có tác dụng với Đỗ Phong. Bởi vì, người sử dụng là Trình Ngọc.
Đỗ Phong vốn định trực tiếp bỏ đi, nhưng nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của Trình Ngọc, anh liền bốc hỏa. Một người xưa nay không thích xía mũi vào chuyện của