
Tác giả: Vân Ngao
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 134744
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/744 lượt.
Vân và Trình Ngọc, sau đó quay sang hỏi Trần Nhã Lệ: “Đang nói chuyện gì thế?”
Trong phòng, Lục Hoa chơi thân với Trần Nhã Lệ nhất bởi vì chỉ có Nhã Lệ hay nói những lời tâng bốc thỏa mãn lòng ham hư vinh của Lục Hoa.
“À, đang thảo luận phòng mình thật tự hào, không những có một hoa hậu giảng đường mà còn có một nữ nhân tài nữa. Bọn con trai trong trường có ai không nghiêng ngả vì cậu!”
Sầm!
Nguyễn Vân đạp cửa hùng hổ lao ra khỏi phòng.
“Đỗ Phong, anh cũng sẽ nghiêng ngả vì cô ta phải không?” Trình Ngọc nhìn bức tranh treo trước bàn học của Nguyễn Vân, lòng tự hỏi.
…
“Ê, Đỗ Phong, nhìn này. Đây không phải là con bé hồi trước hay tới tìm cậu à? Ghê thật đấy! Đa tài gớm. Có cô bạn gái như thế cũng nở mày nở mặt.” Một nam sinh cầm tập san của trường đến trêu chọc Đỗ Phong
“Này, xem thử xem, có đúng là cái đuôi của cậu không? Không phải thì nhường cho người khác đi chứ!”
Nguyễn Vân vừa đi tới cửa phòng 902 thì nghe thấy cuộc đối thoại này. Cô không đi vào ngay mà đứng lại đợi phản ứng của Đỗ Phong.
“Cậu nói vớ vẩn cái gì thế?” Đỗ Phong bực bội nói.
“À, rồi nói con bé là cái đuôi khiến cậu đau à? Thôi được rồi, không trêu cậu nữa. Tôi đi tìm cái đuôi của tôi vậy.” Dứt lời, người nọ nhảy vọt ra cửa trước, miệng còn lẩm nhẩm mấy câu hát.
Nguyễn Vân nắm chặt quyển sách trong tay. Lúc này cô thật sự không dám gặp Đỗ Phong, cô sợ sẽ nghe thấy anh nói những lời tán dương Lục Hoa. Như vậy, cô nhất định sẽ suy sụp.
Đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể xác định được rốt cuộc thái độ của Đỗ Phong đối với Lục Hoa là gì. Nhìn qua, thì hình như anh khá hờ hững, nhưng chẳng phải anh đối xử với cô cũng như vậy sao?
Lòng Nguyễn Vân rất mâu thuẫn. Cô vừa muốn nói thẳng tình cảm của mình cho Đỗ Phong biết, lại sợ làm vậy sẽ khiến anh xa lánh.
Thôi vậy, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi. Dù sao thì tình yêu luôn đẹp nhất khi còn mập mờ chưa sáng tỏ.
Khó Cả Đôi Đường
Thu đi xuân đến, lại bắt đầu một học kì mới.
Rất nhiều cơ duyên gặp gỡ giúp cho Nguyễn Vân và Đỗ Phong dần trở nên thân thiết. Có điều, anh vẫn chỉ coi cô là một đứa em gái ngốc nghếch. Nguyễn Vân ỷ được chiêu chuộng mà càng vô tư, lời nói và hành động càng lúc càng quá trớn. Hai người thường xuyên bị vây bởi một bầu không khí mờ ám, nhưng Đỗ Phong cũng lười chẳng buồn quan tâm, để mặc Nguyễn Vân thích làm gì thì làm.
Chẳng hạn như lúc này, cô đang uể oải tựa đầu vào vai anh.
"Ngồi hẳn hoi, đây làn nơi công cộng đấy." Đỗ Phong gõ đầu cô nhắc nhở.
“Em không nói sai đúng không? Ở đây học từ vựng rất năng suất.” Nguyễn Vân đắc ý nghịch lọn tóc đen nhánh.
Từ khi quen biết Đỗ Phong, cô đã quyết định phải nuôi tóc dài cho thật duyên dáng.
Đỗ Phong nhìn cô, chợt giật mình. Trước kia cô để tóc ngắn, nhìn thế nào cũng giống một cậu con trai nghịch ngợm. Hôm nay, cô xõa tóc dài ngang vai, tăng thêm vẻ thiếu nữ thướt tha. Mắt ngọc mày ngài thấp thoáng sau những sợi tóc mái, chiếc mũi cao và khuôn miệng nhỏ nhắn, làn da ửng hổng, cả gương mặt toát lên thần sắc mĩ nữ. Như thế làm sao không khiến người ta động lòng?
“Anh sao thế? Sao đờ đẫn ra thế?” Nguyễn Vân nhoẻn miệng cười.
Đỗ Phong nhận ra mình luống cuống, bối rối quay đầu đi chỗ khác: “Anh phải lên phòng học đây”.
“Ơ, anh không đi ăn tối à?”
Nguyễn Vân nhìn bóng lưng nhanh chóng rời đi của Đỗ Phong, lòng tự hỏi rốt cuộc mình đã nói gì sai?
Sau hôm ấy, Đỗ Phong tự giác giữ khoảng cách với Nguyễn Vân. Anh sợ thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô sẽ khiến cô mang tiếng không hay. Dù sao, anh cũng chưa thể cho cô bất ki lời hứa hẹn nào, cứ tiếp tục thế này, người khác sẽ hiểu lầm rồi từ bỏ cơ hội theo đuổi cô.
Nguyễn Vân đến lớp Đỗ Phong gọi anh đi ăn cùng thi anh lại trốn trong phòng tự học. Nguyễn Vân gọi điện tới kí túc thì anh nhờ bạn học nói anh đi vắng.
Đỗ Phong càng trốn tránh thì Nguyễn Vân càng muốn tìm anh bằng được, thậm chí bỏ học đi tìm anh.
Đang ngồi trong thư viện đọc sách, đột nhiên Đỗ Phong thấy có cánh tay thò ra gấp cuốn sách của mình lại. Anh kinh ngạc ngẩng lên: “Đang là giờ học sao em chạy đến đây?”.
“Không còn cách nào khác, vì lúc anh được nghỉ thì em phải học, lúc anh học thì em được nghi.”
Đỗ Phong nhìn xung quanh rồi đứng dậy: “Đi ra ngoài nói chuyện”.
Sáng thứ Hai hầu như các lớp đều phải học, vườn cây tĩnh lặng chi còn hai người đang ngồi sóng vai trên ghế đá, một người cao lớn, một người bé nhỏ.
“Em mau về lớp học đi, hôm nay học mồn chuyên ngành, bỏ lỡ một buổi là mất nhiều kiến thức lắm đấy.”
Nguyễn Vân nghe vậy liền cảm thấy vui mừng, anh biết rõ thời khóa biểu của cô, chứng tỏ anh quan tâm tới cô
“Ai bảo anh phớt lờ em!”
"Anh rất bận, chương trình học năm nay rất nặng.”
“Nói dối.”
Mặt Đổ Phong biến sắc: “Tùy em, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Anh đi đây”.
“Đợi đã!” Nguyễn Vân vội vàng nhét tờ giấy vào túi áo Đỗ Phong rổi chạy vụt đi.
Đỗ Phong mở ra xem. Nhất thời, đầu óc choáng váng.
Trên thế giới nàỵ, k